Chiếc đò xoay nửa vòng, bắt đầu rẽ ngược dòng sông.
Lũ quỷ lại ùa tới, nhưng đầu tàu nơi Lê Tri đứng dường như là khu vực an toàn – chẳng con nào dám bén mảng đến gần. Điều đó giúp cô có thể toàn tâm toàn ý điều khiển con đò.
Dần dần, bến tàu quen thuộc – nơi họ bắt đầu vòng đầu tiên – lại hiện ra trong sương.
Âu Văn Đống mắt sáng rỡ, reo lên: "Đại lão! Ở đó kìa!"
Nhưng lũ quỷ không chịu buông tha. Càng gần bến, chúng càng tấn công dữ dội hơn. Móng vuốt xé rách không khí, tiếng gào thét rợn óc vọng lại, nhưng Lê Tri không thể dừng tay.
Cô tiếp tục chèo, từng nhịp từng nhịp dứt khoát.
Hai mươi mét… mười mét… năm mét…
Cuối cùng, mũi đò đập vào bến tàu. Lũ quỷ đang bám trên thuyền dừng lại, đập mạnh một cái xuống sàn rồi lặng lẽ rút lui, từng bóng đen trượt xuống làn nước đục ngầu.
Sông Vong Xuyên phía sau bỗng chốc biến mất.
Họ trở về trên con tàu cướp biển giữa công viên giải trí. Không còn nước đọng, quần áo trên người khô ráo, không còn cảm giác lạnh buốt như vừa trải qua cơn ác mộng.
Nhưng trong lòng tất cả… vẫn còn run.
Âu Văn Đống ngồi phịch xuống ghế như bị rút sạch sinh khí, giọng thều thào: "Ai mà ngờ được, đến cả người lái đò cũng là hàng giả!"
Tề Vĩnh Dật đứng dậy, phủi bụi trên người rồi bước xuống thuyền, sắc mặt vẫn chưa giãn ra: "Cũng may phát hiện kịp, nếu không... thật không dám tưởng tượng chúng ta sẽ bị đưa đến chỗ quái quỷ nào."
Khi cả nhóm rời khỏi con tàu cướp biển, một nhân viên tiến lại gần, mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra, trao cho họ chiếc hộp chứa manh mối của vòng tiếp theo.
Lê Tri nhận lấy hộp, nhưng ánh mắt cô lại không dừng ở đó. Cô khẽ liếc qua tay người nhân viên, trong đầu thoáng hiện một chi tiết bất thường. Lúc họ mới bước vào trò chơi, nhân viên này có cầm một chiếc đèn lồng vàng. Nhưng bây giờ, đèn lồng đã biến mất. Từ khi vòng đầu kết thúc, nó không hề xuất hiện lại.
Một món đạo cụ tầm thường? Hay là một manh mối bị giấu kỹ?
Cả nhóm rảo bước quay lại lan can gần lối ra. Du Kinh Mộng đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Khuôn mặt cô tái đi nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hơn trước. Cô đứng kiễng chân vẫy tay về phía họ, dường như đã hồi phục kha khá.
Chưa kịp để ai lên tiếng, Âu Văn Đống đã hăng hái kể lại toàn bộ quá trình khủng khiếp ở vòng hai, nhất là đoạn người lái đò bị dòi bò lúc nhúc trên mặt. Vừa nghe đến đó, Du Kinh Mộng lập tức thét khẽ một tiếng đầy ghê sợ, suýt nữa thì lùi lại một bước.
Lê Tri không để tâm đến mớ hồi tưởng ấy, cô mở hộp manh mối vòng hai.
Bên trong vẫn là một tấm ảnh. Nhưng khác với vòng trước, lần này là hình ảnh một người – chỉ là từ cổ trở xuống. Một thân áo đen sẫm, phần cổ bị cắt ngang khuôn hình, trống rỗng như bị ai đó cố ý che giấu hoặc... cắt lìa.
Du Kinh Mộng cau mày, cầm hai tấm ảnh lên so sánh: "Hai manh mối này kỳ lạ thật đấy, chúng có ý nghĩa gì vậy chứ?"
Âu Văn Đống nghiêng đầu nhìn rồi chỉ vào tấm hình thứ hai: "Ảnh không có đầu."
Trì Y nghe thế liền reo lên: "Đúng rồi! Không đầu! Đây là manh mối kiểu ám chỉ quỷ không đầu phải không?" Cô vui vẻ vỗ vai Âu Văn Đống, mặt rạng rỡ: "Cậu giỏi thật đấy!"
Âu Văn Đống đỏ mặt, cười gãi đầu, có vẻ xấu hổ nhưng cũng phấn khởi.
Trì Y sực nhớ đến điều gì đó, cô nói nhanh: "Chắc là Quỷ Vô Đầu rồi! Tớ nhớ trong Tường Bách Quỷ có đề cập: Quỷ Vô Đầu là những kẻ bị c.h.é.m đầu khi còn sống, đầu rơi xuống đất và linh hồn không thể siêu thoát."
Cô giơ tấm ảnh của vòng đầu lên: "Nhìn từ góc này giống như tầm mắt của một cái đầu rơi dưới đất nhìn ngược lên trời!"
Tề Vĩnh Dật lại lên tiếng, giọng lạnh lùng: "Còn chưa chắc đâu. Còn một loại quỷ nữa cũng liên quan đến đầu – Lạc Đầu Thị. Đầu của nó có thể kéo dài và rơi xuống, tự tách rời khỏi thân thể. Với hai manh mối này thì chưa đủ để khẳng định là quỷ nào."
Trốn vòng ba? Không có cửa.
Hệ thống sẽ không để bạn yên, nó luôn có cách kéo bạn vào hố.
Trì Y thở dài não nề, như thể sắp bị kéo vào một vũng bùn không đáy.
Lê Tri cẩn thận cất lại hai tấm thẻ rồi quay sang hỏi Du Kinh Mộng: "Em còn lên nổi không?"
Du Kinh Mộng thoáng giật mình, không ngờ mình vẫn cần phải tiếp tục: "Vòng ba cần em tham gia sao?"
Lê Tri gật đầu: "Vòng hai mấu chốt nằm ở chỗ người lái đò. Ông ta định dẫn chúng ta vào vùng nước chết, nếu không cướp được quyền điều khiển thì chúng ta đã đi đời. Nhưng đến vòng ba, tôi đoán ông ta sẽ biến mất luôn. Chúng ta phải tự chèo, tự tìm đường đến bến.
Tôi sẽ chèo. Mọi người ở phía sau lo đối phó với lũ quỷ. Càng đông người càng có lợi."
Du Kinh Mộng không do dự nữa, dứt khoát: "Em tham gia!"
Mộng Vân Thường
Cô quẹt vé qua cổng, năm người lại bước lên tàu cướp biển, một lần nữa.
Âu Văn Đống nhìn bóng lưng Lê Tri phía trước, thở ra một hơi dài như muốn trút hết nỗi bất an trong lòng.
Du Kinh Mộng huých cùi chỏ vào anh ta: "Gì thế? Lo à?"
Âu Văn Đống nói nhỏ như than: "Ghen với cái đầu của đại lão thôi…"
Du Kinh Mộng nhún vai, vẻ bất cần: "Khác biệt giữa người chơi bình thường và người chơi cấp cao là ở chỗ đó đấy. Ghen tị cũng vô ích. Nhưng cho dù cô ấy giỏi cỡ nào, nếu một mình đi thách đấu thì cũng sẽ bị nuốt chửng thôi.
Chúng ta là người chơi bình thường, nhưng cũng là những mắt xích không thể thiếu. Mỗi người có vai trò riêng. Không ai là thừa cả."