Lê Tri bước ra khỏi nhà ma, quay lại bên cánh cổng treo chùm bóng hoa mà cô đã buộc lúc trước. Chùm bóng vẫn ở đó, lặng lẽ đong đưa trong gió. Cô tháo nó xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ buộc nó vào cổ tay mình.
Trên đường trở về trạm xác nhận, không khí trong nhóm cô trầm mặc đến ngột ngạt. Bùi Hồng Vũ và Đường Nam San đều giữ im lặng. Không cần ai phải nói ra, ai cũng biết nguyên nhân. Trong lượt này, họ đã mất đi một người đồng đội.
Dù không hẳn là thân thiết, nhưng cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách sinh tử, ai cũng có chút tình cảm gắn bó. Một khi có người ngã xuống, những kẻ còn sống sót không thể nào dửng dưng được.
Ở phía sau, Hàn Văn Lâm vẫn vô tư, đang khoác lác khoe khoang về vai trò “anh hùng phút cuối” với mấy người chơi cũ cùng đội.
Trình Giai Nguyệt liếc nhìn về phía trước, cười nhạt: “Tôi vẫn thấy Lê Tri giỏi hơn. Trong nhà ma, Bùi Hồng Vũ gần như chẳng quản gì bọn tôi, kết quả là còn để mất một người.”
Không chỉ những người trong phó bản, khán giả ngoài kia cũng đang dậy sóng. Trên màn hình livestream, các bình luận nhảy liên tục, tốc độ chóng mặt:
[“Lê Tri lại thắng nữa rồi kìa, trời ơi ha ha ha ha mấy người anti cô ấy giờ chắc cứng họng quá!”]
[“Nói về việc phá giải cốt truyện lẫn nhiệm vụ cuối, rõ ràng là Lê Tri thắng áp đảo.”]
[“Lê Tri dẫn vào 5 người, đưa ra nguyên vẹn 5 người. Bùi Hồng Vũ thì sao? Người của mình mà cũng không giữ nổi.”]
[“Nếu lần này Lê Tri lên đầu bảng nhân khí là nhảy thẳng top 10 bảng xếp hạng liền á.”]
[“Hai người đó đuổi nhau sát rạt mà, chưa tới phút cuối thì chưa nói được ai hơn ai đâu.”]
[“Dù cho Bùi Hồng Vũ có nhiều bình chọn hơn đi nữa thì MVP vẫn là Lê Tri. Với số điểm đó, cô ấy vẫn sẽ vượt lên.”]
[“Chặng cuối công viên giải trí còn chưa xong mà mấy người vội gì? Lỡ đâu Lê Tri c.h.ế.t ở hai thử thách cuối thì sao?”]
[“Câm miệng! Mi c.h.ế.t thì có! Lê Tri không c.h.ế.t được đâu, nghe rõ chưa!”]
Họ trở lại trạm xác nhận, nơi cánh cổng đen đã mở sẵn, chờ sẵn cho vòng bầu chọn thứ năm. Lê Tri đã nắm chắc ba câu trả lời trong tay. Cô chỉ cần vượt qua hai trò chơi cuối là có thể hoàn thành toàn bộ chín thử thách — đồng nghĩa với việc mở khóa manh mối ẩn giấu quan trọng nhất.
Lần này, nhóm cô bỏ phiếu chọn đáp án “Quỷ Điếu Ngoa”, một cái tên từng được gợi ý trong trò chơi đua xe kart trước đó.
Vừa rời khỏi bàn bầu chọn, Lê Tri nghe thấy giọng Đường Nam Sam ở phía sau — cô đang mời ba người Trần Thiên Nhiễm cùng gia nhập nhóm.
Sau cái c.h.ế.t của Hà Nguyên, nhóm của Bùi Hồng Vũ giờ chỉ còn lại hai người. Trong khi một số thử thách cần đủ số lượng người chơi để kích hoạt, hai người có thể không đủ điều kiện.
Ba người Trần Thiên Nhiễm cũng chẳng có ý phản đối. Trong phó bản lúc này chỉ còn mười một người, phân chia quá nhỏ chỉ tổ làm hại lẫn nhau.
Thấy đồng đội cũ đã tìm được bến đỗ mới, Hàn Văn Lâm chẳng chút ngại ngùng nói với Âu Văn Đống và hai người còn lại: “Thế tôi tiếp tục đi với mấy người nhé.”
Âu Văn Đống – Du Kinh Mộng – Trì Y: “……”
Mặt Hàn Văn Lâm sa sầm: “Sao? Không hoan nghênh tôi à?”
Mộng Vân Thường
Âu Văn Đống lập tức đổi giọng, cười gượng: “Không, không! Tất nhiên là hoan nghênh rồi!”
Chỉ là quá thử thách… nhân cách và khả năng diễn xuất của họ mà thôi. Mỗi phút mỗi giây ở cạnh Hàn Văn Lâm đều khiến lương tâm họ muốn trồi lên cào mặt.
Sau khi đội hình được sắp xếp ổn định, Đường Nam Sam từ xa gật đầu chào Lê Tri, rồi dẫn nhóm mới rời đi.
Hàn Văn Lâm ngó quanh rồi hỏi Âu Văn Đống: “Ủa, sao mình vẫn chưa đi? Đợi ai hả?”
Âu Văn Đống liếc mắt, đáp gọn: “Đừng hỏi chuyện của đại lão.”
Hàn Văn Lâm: “……”
Không lâu sau, đèn đỏ trên bảng điều khiển tắt hẳn. Cảnh sắc trong khu vui chơi lại trở về với màu sắc rực rỡ như cũ, tiếng nhạc trẻ con vang lên khắp nơi, gió thổi nhẹ làm bóng bay khẽ lay động.
Lê Tri đứng yên một lúc, mắt hơi nheo lại, sắc mặt dịu đi như nhớ đến điều gì.
Cô chậm rãi bước về phía trung tâm quảng trường, nơi một con gấu bông đang ôm chùm bóng bay, lắc lư giữa nền nhạc vui tai.
Những người còn lại cũng tò mò đi theo sau. Ai nấy đều nghĩ: lại sắp có cảnh ngọt giữa đại lão và NPC rồi đây!
Nhưng khi chỉ còn cách gấu bông vài bước, Lê Tri đột nhiên dừng lại.
Trì Y tiến đến bên cô, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lê Tri thu hồi ánh nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng trầm xuống: “Không phải Lý Kiến Hề.”
Cô thở dài: “Thôi, đi tiếp trò chơi kế tiếp vậy.”
Mấy người còn lại nghe vậy thì đều sững ra, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía con gấu bông kia.
Dù nhìn tới nhìn lui, họ cũng không thấy có gì khác biệt. Ngoại hình vẫn là hình nộm bông mềm mại, bộ quần áo hoạt hình ngốc nghếch, chùm bóng bay cũng giống hệt mọi khi.
Nhưng không ai dám nghi ngờ trực giác của Lê Tri.
Chỉ cô mới có thể nhận ra — Lý Kiến Hề không ở đó. Dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng không thể lừa được cô.
Chẳng lẽ… đây chính là khoảng cách giữa “yêu” và “không yêu” sao?