Cả nhóm tiếp tục đi về phía khu trò chơi tiếp theo. Trên đường đi, Du Kinh Mộng vừa đi vừa cảm thán:
“Có khi Lý Kiến Hề lại đổi nghề nữa rồi đấy.”
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, trong mắt ai cũng ánh lên vẻ chờ mong—không biết lần tới, anh chàng NPC đẹp trai, tài giỏi, đổi nghề như chong chóng ấy, sẽ lại xuất hiện với thân phận gì đây.
Tiếc là suốt đoạn đường, họ gặp không ít NPC hóa trang thành ma quỷ gớm ghiếc, cố tình hù dọa. Nhưng chẳng ai trong số đó là Lý Kiến Hề.
Bởi vì đang mang theo nhiệm vụ "tìm kiếm Tiểu Lý", nên mỗi khi có một NPC lao ra, thay vì hét toáng lên vì sợ, cả đám lập tức xông đến dí sát mặt họ để kiểm tra. Xác định không phải mục tiêu thì ai nấy đều cụt hứng quay đi, ánh mắt trống rỗng như bị lừa tình.
Đám NPC bị lơ đẹp: ………
Không giống những lần trước, trên đoạn đường này, các trò chơi đã trải qua không hề lặp lại. Chỉ tầm mười phút đi bộ, một cánh cổng mới dần hiện ra phía trước.
Cánh cổng ấy nằm giữa một khu rừng giả rậm rạp, dây leo chằng chịt, cây cối rậm rạp sống động như thật, tỏa ra hơi thở tươi mát nhưng cũng đầy âm khí.
Một nhân viên mặc đồng phục màu xanh lá cây đứng ở đó, mỉm cười chào:
"Chào mừng quý khách đến với Mê Cung Tìm Kho Báu.
Trò chơi này chỉ cho mỗi người chơi một lượt, tối đa bốn người mỗi lần vào. Ai muốn tham gia thì mời quẹt vé."
Âu Văn Đống ngạc nhiên kêu lên:
"Lại là trò giới hạn lượt? Nhưng lần này không phải tối thiểu mà là tối đa—chỉ được phép vào bốn người?"
Lê Tri khẽ nhíu mày, ánh mắt quét nhanh lên bảng tên trò chơi:
"Đã gọi là Mê Cung Tìm Kho Báu thì khả năng cao thứ chúng ta cần chính là ‘kho báu’ ẩn bên trong.
Giới hạn số lượng người vào là vì nếu đông quá thì việc tìm kiếm sẽ dễ hơn, sẽ mất đi tính thử thách.
Một lượt duy nhất nghĩa là cơ hội chỉ có một, manh mối cần tìm cũng nằm trong đó.
Nhưng ‘kho báu’ này chưa chắc là thứ tốt lành. Có khi ngoài manh mối, còn có bẫy, quái vật, hoặc thứ gì đó còn tệ hơn nữa."
Trì Y vỗ tay:
"Như blind box nhỉ! Có thể là manh mối, mà cũng có thể là tai họa, chưa mở ra thì ai biết được gì đâu!"
Du Kinh Mộng rùng mình:
"Vậy là phụ thuộc vào nhân phẩm rồi… Nếu xui thì lần nào cũng đụng nguy hiểm thì tiêu đời."
Mọi người bắt đầu thảo luận rôm rả. Hàn Văn Lâm đứng bên cạnh, vẻ mặt bối rối:
"Mỗi lần trước khi chơi, mấy người đều phân tích kĩ lưỡng thế này à?"
Âu Văn Đống liếc anh ta, mắt đầy đồng cảm.
Haizz… không ôm đúng đùi thì đừng mong hiểu được đâu.
Anh ta nhanh chóng giơ tay:
"Tôi đăng ký tham gia lượt này! Tôi cảm thấy vận may mình dạo này cực tốt!"
Quả thực là tốt thật. Chọn đúng người dẫn đầu ngay từ đầu game, vào nhà ma thì rút được thẻ an toàn, lại mang họ Âu – làm sao mà không đỏ được?
Không ai phản đối việc anh ta vào nhóm đầu tiên.
Du Kinh Mộng cũng vội chen vào:
"Tôi nữa! Tôi vào!"
Trong nhà ma cô không được thể hiện mấy, mà thời gian livestream đang trôi nhanh. Cần phải tranh thủ lên hình, kiếm điểm nhân khí chứ.
Tề Vĩnh Dật chẳng mấy quan tâm, chỉ nhún vai:
"Tôi không vào."
Anh ta đã xuất hiện nhiều lần, giờ nên lùi lại một chút.
Hàn Văn Lâm cũng định nói sẽ tham gia, nhưng Trì Y cướp lời trước:
"Lần nào cũng không cho tôi vào! Tôi muốn tham gia!"
Anh ta nhìn cô, ngập ngừng, cuối cùng đành thôi.
Trì Y liếc qua, ánh mắt phức tạp, trong lòng có chút hối lỗi khó hiểu, nhưng vẫn cứng đầu không nói gì.
Mộng Vân Thường
Khi đã chọn xong bốn người, họ lần lượt tiến đến trạm kiểm tra. Nhân viên đóng một con dấu lên mặt sau vé của mỗi người—một cánh cổng vòm nhỏ màu xanh lá cây.
Lần này, Lê Tri không để quả bóng bay bên ngoài như trước mà mang theo bên mình.
Nhưng vừa đến cửa, nhân viên liền giơ tay chặn lại:
"Xin lỗi, vật này không được mang vào."
Lê Tri chớp mắt:
"Tại sao?"
"Vì nó không thuộc khu vui chơi, chúng tôi không thể—"
"Không thuộc?" Cô ngắt lời, giọng lạnh băng, "Tôi mua quả bóng này trong chính khu vui chơi của các người. Lúc bán, không ai nói với tôi là không được mang vào.
Nếu luật của các người mâu thuẫn thì tại sao bắt khách hàng chịu? Muốn tôi làm đơn khiếu nại không?"
Nhân viên khựng lại.
Lê Tri không chừa đường lui:
"Nếu mang bóng vào không được chơi, thì tại sao còn bày bán nó ở đây? Gọi quản lý của các người ra, tôi muốn làm rõ chuyện này."
"…" Sau vài giây c.h.ế.t lặng, nhân viên cười gượng:
"Nếu bóng được mua trong khu vui chơi thì… mời vào."
Lê Tri lạnh nhạt gật đầu:
"Cảm ơn."
Âu Văn Đống lén giơ ngón tay cái ra hiệu: đỉnh thật.
Bốn người bước vào. Nhân viên vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
"Thực vật là món quà của tự nhiên. Xin đừng phá hoại.
Chúc mọi người may mắn trong việc tìm được kho báu."
Trước mắt họ là một bức tường khổng lồ phủ đầy thực vật, cây xanh rậm rạp, dây leo dày đặc. Bên dưới là bốn cánh cổng vòm, mỗi cánh dẫn vào một hướng khác nhau trong mê cung.
Lê Tri tháo sợi dây buộc bóng hoa khỏi cổ tay, để quả bóng bay lên cao. Chiều dài sợi dây đủ vượt qua bức tường thực vật kia.
Cô kéo quả bóng xuống, nghiêng đầu dặn:
"Tôi sẽ mang theo bóng này vào. Nếu bị tách nhau ra, hãy nhìn theo hướng bay của bóng mà tìm tới tôi.
Nếu thấy nó lắc lên xuống, tức là tôi đã tìm được manh mối và xác định được lối ra.
Hãy đi về hướng bóng bay—chỗ đó chính là cửa ra."
Du Kinh Mộng khẽ lẩm bẩm:
"Có khi nào… quả bóng này chính là thứ Lý Kiến Hề để lại để giúp chị vượt qua vòng này không?"
Ban đầu ai cũng nghĩ đó chỉ là món quà nhỏ vô thưởng vô phạt. Giờ mới thấy, nó rõ ràng là một công cụ dẫn đường quý giá.
Dù lần này Lý Kiến Hề không xuất hiện, nhưng dường như, anh vẫn đang giúp cô—bằng cách riêng của mình.
Lê Tri khẽ mỉm cười:
"Có lẽ là vậy.
Lần sau gặp lại, tôi sẽ hỏi anh ấy."
Trì Y lên tiếng:
"Nhân viên ban nãy nhắc đến cây cối như quà tặng—có thể đó là gợi ý?
Nếu cây là đồng minh, biết đâu khi gặp nguy hiểm, chúng ta có thể… nhờ cây giúp đỡ?"
Lê Tri gật đầu:
"Có thể thử."
Âu Văn Đống xoa tay khấn thầm:
"Lại phải chọn cổng nữa… Làm ơn đừng để tôi xui xẻo lần này!"
Anh ta là người đầu tiên bước qua cổng vòm.
Du Kinh Mộng vào cửa thứ hai. Trì Y vào cửa thứ ba. Lê Tri vẫn như thường lệ, chọn đi sau cùng, bước vào cổng thứ tư.
Ngay khi cô bước qua, dây leo từ trên rũ xuống, siết chặt lại, bịt kín cánh cổng.
Phía sau không còn đường lui.
Trước mắt cô là một mê cung khổng lồ, toàn bộ làm bằng thực vật sống. Hai bên là những bức tường cây cao quá đầu người, đường hẹp và sâu hun hút, âm u và yên tĩnh đến đáng sợ.
Và ở tận cùng con đường đó—là một chiếc rương kho báu phủ vàng, lặng lẽ chờ đợi…