Lúc nói chuyện với Đường Nam San, cô đã biết đội bên kia chơi ít hơn một trò. Còn cô — đang giữ hai đáp án trong tay, nên vòng này không chơi cũng không có vấn đề gì.
Khi nghe thông báo không phải chơi vòng này, cả nhóm không giấu nổi sự phấn khích, ai nấy đều reo lên: "Hay quá hay quá!"
Cảm giác ấy chẳng khác gì khi mình làm xong bài thi từ sớm mà đám học bá vẫn đang vò đầu bứt tai vì chưa viết xong – một loại khoái cảm kỳ quái và đầy thỏa mãn.
Mộng Vân Thường
Cánh cửa trạm xác nhận khép lại. Bùi Hồng Vũ dẫn nhóm mình rời đi, định bụng tiến về khu trò chơi tiếp theo thì nhận ra có một nhóm khác đang âm thầm bám theo phía sau. Ánh mắt anh ta khựng lại, biểu cảm lộ rõ vẻ…
Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt thường trực, nhưng thái độ rõ ràng không mấy hài lòng. Còn Đường Nam San thì lại tươi cười: "Mấy người không chơi à?"
Lê Tri cũng cười, nụ cười bình thản: "Còn một trò nữa thôi, vòng này bọn tôi muốn thư giãn, cổ vũ cho các cô một chút."
Đường Nam San nhướng mày, mắt lấp lánh: "Được thôi, vòng này tôi với A Vũ sẽ chơi đu quay."
Ngoài hai người họ, hầu hết những người chơi đều đã từng chơi qua trò này, hoặc ít ra cũng biết đáp án vì nhóm Giai Ngẫu Thiên Thành đã hoàn thành nó từ vòng đầu tiên.
Nhưng với tư cách là một đạo lão có điểm nhân khí luôn nằm trong top, Bùi Hồng Vũ không chấp nhận việc đi đường tắt. Anh ta muốn tự mình tìm ra manh mối ẩn giấu trong trò chơi, vì thế Trần Thiên Nhiễm và mấy người còn lại đều kín miệng như hến.
Từ khi vào phó bản đến giờ, đây là lần đầu tiên tất cả người chơi tụ lại một chỗ đông đủ như vậy.
Khi nhóm đến khu vực đu quay, Đường Nam San và Bùi Hồng Vũ quét vé bước vào. Chín người còn lại đứng bên ngoài, ai nấy đều nhìn nhau… rồi im bặt.
Không khí kỳ quặc. Không ai chủ động bắt chuyện, dường như giữa các đội vẫn còn chút khoảng cách, đặc biệt là khi đối mặt với Hàn Văn Lâm – cái tên khiến nhiều người cảm thấy khó xử.
Bất ngờ, Lê Tri phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi nhẹ nhàng mà đầy dụng ý: "Đợt này có nhiều gương mặt mới nhỉ. Mộng Mộng, em làm nghề gì ngoài đời vậy?"
Một câu hỏi tưởng như xã giao nhưng lại khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Du Kinh Mộng. Quả thật, lần phó bản này có đến 18 người tham gia, ngoài ba đội quen thuộc – Lê Tri, Trì Y, Bùi Hồng Vũ – thì những người còn lại đều là gương mặt mới, không ai thân quen ai.
Du Kinh Mộng thoáng giật mình, có vẻ ngạc nhiên khi được đại lão hỏi đến, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Em là beauty blogger ạ."
Trì Y tròn mắt: "Em là beauty blogger á?!"
Du Kinh Mộng đỏ mặt, lúng túng: "Vâng... Em từng làm video trang điểm mô phỏng chị trong Tinh Quang Đại Thưởng. Nhờ đó mà em mới được biết đến một chút."
Trì Y chớp mắt: "... Trâu bò thật đấy." Rồi không giấu nổi sự tò mò, cô quay sang Âu Văn Đống: "Vậy anh thì sao?"
Người đủ điều kiện vào phó bản đều không phải người tầm thường. Từ ngày phó bản ra đời, rất nhiều người đã tranh nhau tìm cách nổi tiếng – có người livestream, có người giả điên giả khùng, thậm chí có kẻ từng khỏa thân ngoài phố, giờ cũng đã trở thành người chơi cố định.
Mọi ánh mắt chuyển sang nhìn Âu Văn Đống. Anh ta lúng túng, rồi đảo mắt né tránh, cố chuyển hướng: "Tề Vĩnh Dật, cậu làm gì ngoài đời?"
Tề Vĩnh Dật nhe răng cười: "Tôi là huấn luyện viên võ thuật. Hay livestream dạy người ta quyền cước." Anh ta quay sang một chiếc camera đang quay lén gần đó, mỉm cười như đã quen với ống kính: "Mọi người có thể tìm tôi trên Douyin, tôi chia sẻ kỹ thuật tự vệ và võ thực chiến."
["Trông đã thấy khỏe rồi!"]
["Anh trai dạy võ mà đẹp trai thế này thì em học ngày hai buổi!"]
Nghe xong, mọi người lập tức hiểu vì sao anh ta lại mạnh đến vậy trong các trận chiến.
Lê Tri nhìn lại Âu Văn Đống, giọng bình thản: "Còn anh?"
Bị hỏi trúng, Âu Văn Đống không thể trốn nữa, đành ấp úng: "Tôi… cũng là streamer Douyin."
Trì Y nheo mắt: "Anh làm streamer gì?"
"... Phải nói thật hả?"
"Không nói cũng bị tra ra thôi."
Anh ta lưỡng lự một hồi, rồi nhắm mắt nói liền một hơi: "Tôi múa bụng!"
"..."
Cả nhóm c.h.ế.t sững.
Trì Y là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "... Phụt, ha ha ha ha ha ha ha——"
Âu Văn Đống đỏ mặt tía tai: "Biết ngay mà! Cười cái gì mà cười! Các người làm nghề gì mà dám cười tôi?!"
Hàn Văn Lâm cười khẩy, giọng nhẹ như gió nhưng lại châm chọc: "Tôi là ca sĩ mạng. Hay là lần sau anh múa còn tôi hát, hợp tác livestream đi?"
"Không thèm! Từ chối!"
Không khí căng thẳng dần tan biến, nhường chỗ cho những tiếng cười thoải mái. Một khoảnh khắc hiếm hoi, khi những người sống sót trong phó bản tạm thời quên mất cái c.h.ế.t luôn rình rập sau lưng.
Họ tiếp tục hỏi: "Còn cô thì sao, Trình Giai Nguyệt?"
Cô mỉm cười thần bí: "Đoán xem."
Ai cũng đoán sai. Cuối cùng cô mới thản nhiên nói: "Tôi từng là diễn viên quần chúng, nhờ livestream nên mới được vào hệ thống phó bản. Giờ khi không làm nhiệm vụ thì tôi hát, trò chuyện, kiếm thêm điểm nhân khí."
Trì Y ngạc nhiên: "Diễn viên quần chúng? Chẳng phải giống Tri Tri trước đây sao?"
Lê Tri gật đầu cười nhạt: "Đúng vậy."
Trình Giai Nguyệt nhìn cô: "Tôi từng đóng vai một tiên nữ trong ‘Tình Ti Kiếp’, bộ chị đóng chính đó."
Trì Y há hốc: "Thật á? Mà tôi không nhớ gì luôn!"
"Chị là vai chính, tôi chỉ là tiên nữ chạy nền, chị không nhớ cũng bình thường."
Trì Y vỗ vai cô: "Xem ra có duyên đấy!"
Mọi người lần lượt chia sẻ về thân phận. Cuối cùng, ánh mắt lại hướng đến Ngụy Tiêu.
"Tôi cũng là ca sĩ mạng, giống Văn Lâm."