Lê Tri nghiêng đầu: "Hai người quen nhau không?"
Ngụy Tiêu lắc đầu: "Không quen."
Hàn Văn Lâm cười nhạt: "Từng đấu livestream PK với nhau, tôi thắng."
Ngụy Tiêu mặt lạnh tanh: "Chỉ thua một lần thôi."
Hàn Văn Lâm liếc mắt: "Vì chỉ đấu có một lần thôi mà."
Trì Y vội vàng chen vào: "Mọi người đúng là mỗi người một nghề! Sau này tụi mình làm tổ livestream chung đi! Âu Văn Đống múa bụng, Văn Lâm hát, Ngụy Tiêu đánh đàn, thế nào?"
"Tôi từ chối!!!" – Âu Văn Đống gào lên.
Tiếng cười vang khắp khu trò chơi.
Đúng lúc này, Đường Nam San và Bùi Hồng Vũ bước ra từ khu đu quay.
"Vui gì mà cười dữ vậy?" – Đường Nam San hỏi, vẻ mặt tò mò.
Trì Y nháy mắt tinh nghịch: "Cô có biết Âu Văn Đống làm nghề gì không?"
"Tôi nghe vậy giống như tôi là trai bao không bằng!!!" – Âu Văn Đống gào lên lần nữa, đỏ mặt tía tai.
Đường Nam San phì cười.
Còn Bùi Hồng Vũ, dù vẫn lạnh như đá, nhưng ánh mắt anh ta khẽ d.a.o động khi nhìn Lê Tri. Dường như, những lời nói vừa rồi đã khiến anh ta suy nghĩ điều gì đó. Ánh mắt ấy phảng phất sự dò xét lẫn hứng thú.
Lê Tri chỉ khẽ mỉm cười nhìn lại anh ta, ánh mắt bình lặng như mặt hồ, không một gợn sóng.
Trò chơi ở vòng này kết thúc. Chỉ còn một trò cuối cùng.
Nhưng điều đáng sợ là — vị trí các trò chơi trong công viên đều không cố định, chúng chỉ xuất hiện khi người chơi đạt đến một tiến độ nhất định.
Và đúng lúc họ quay về trạm xác nhận, trò chơi cuối cùng hiện ra.
Một nhân viên mặc đồ hề đứng ở cổng, tay đeo đầy vòng nhựa sặc sỡ. Nụ cười trên mặt hắn khiến người ta lạnh gáy: "Chào mừng đến với trò chơi cuối cùng: NÉM VÒNG VÀO BÓNG BAY. Trò này cần đúng 10 người chơi. Xin mời những ai muốn tham gia quét vé vào nhé~"
"Mười người?!" – Âu Văn Đống tái mặt: "Lại còn yêu cầu đúng mười người! Nếu lúc đó không đủ thì sao?!"
Trì Y siết chặt nắm tay, rít lên: "Thì còn sao nữa! Mất quyền tham gia, rồi bị hệ thống ném vào vòng bỏ phiếu! Cả đội sẽ c.h.ế.t sạch trong cái công viên c.h.ế.t tiệt này!"
Quả thật, hệ thống không bao giờ từ bỏ cơ hội đẩy người ta đến tuyệt cảnh.
Đường Nam San mặt lạnh đi hẳn: "Trò này cần đông người hơn cả nhà ma, độ khó chắc chắn không thấp."
Hiện tại còn đúng mười một người sống sót. Nghĩa là chỉ một người không cần tham gia.
Bùi Hồng Vũ lạnh lùng nói: "Về trạm bỏ phiếu trước rồi quay lại."
Khi cả nhóm quay trở lại trạm xác nhận, đèn đỏ vẫn chưa bật sáng.
Lê Tri liếc nhìn quanh khu vui chơi một lượt. Bóng dáng của Lý Kiến Hề không thấy đâu, hẳn là đã bị giữ lại trong mê cung để "trả nợ" cho trò chơi rồi.
Không khí giữa những người còn lại lại dần sôi nổi trở lại, giống như họ buộc bản thân phải tiếp tục bước đi, dù trong lòng vẫn còn dư chấn. Cả nhóm còn hào hứng cổ vũ Âu Văn Đống biểu diễn một màn múa bụng tại chỗ để "làm nóng" tinh thần, tiếng cười vang lên lẫn vào ánh sáng lập lòe đầy quỷ dị của khu vui chơi.
Mộng Vân Thường
Giữa lúc náo nhiệt ấy, Bùi Hồng Vũ bất ngờ tiến đến chỗ Lê Tri. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước vào phó bản, anh ta chủ động bắt chuyện với cô. Không một lời thừa thãi, anh ta nói: "Đi theo tôi."
Tiếng cười nói chợt nhỏ lại, Du Kinh Mộng thì thầm với vẻ lo lắng: "Anh ta định làm gì vậy? Đừng nói là muốn khiêu chiến với đại lão đấy nhé?"
Lê Tri chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt bình thản trấn an mọi người. Không chút do dự, cô bước theo Bùi Hồng Vũ, đôi giày lướt nhẹ trên nền xi măng đã nhuốm màu cũ kỹ.
Họ đi đến gần một gian hàng hình cây nấm, ánh sáng mờ ảo hắt từ bên trong khiến mọi thứ trở nên lặng ngắt như tờ. Bùi Hồng Vũ dừng lại, quay đầu nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc.
"Cô cũng nhận ra rồi, đúng không?"
Lê Tri không tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt cô vẫn điềm đạm: "Phải."
"Vậy cô phát hiện được gì chưa?"
Cô lắc đầu: "Chưa. Nó che giấu quá khéo."
Bùi Hồng Vũ nhíu mày, giọng căng thẳng hơn: "Tôi có thể xác nhận rằng người trong đội tôi đều là con người. Như vậy, nó chắc chắn đang ở trong đội của cô."
Lê Tri nhướng nhẹ chân mày: "Tôi cũng có thể chắc chắn như vậy. Tôi tin rằng đội của tôi đều là người thật. Có khi... nó ở trong đội của anh."
Câu nói như một nhát d.a.o cắt vào sự tự tin của Bùi Hồng Vũ, khiến không khí giữa hai người trầm hẳn xuống. Nhưng chưa để anh ta phản bác, Lê Tri lại tiếp lời:
"Bây giờ tranh luận chuyện này là vô nghĩa. Không có bằng chứng thì tất cả chỉ là suy đoán. Đây là vòng thứ bảy rồi. Trước khi bước vào vòng bỏ phiếu thứ chín, chúng ta phải tìm ra nó. Bởi nếu hệ thống đột ngột kích hoạt vòng mười mà chúng ta còn chưa xác định được nội gián, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát."
Bùi Hồng Vũ trầm mặc giây lát, ánh mắt dần trầm xuống. Anh ta hạ giọng: "Cô có thể kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện lúc nãy không?"
Lê Tri gật đầu, bắt đầu thuật lại chi tiết cách cô dẫn dắt mọi người trò chuyện, cố tình thăm dò phản ứng từng người, từng lời nói.
[Trời ơi cuối cùng hai người cũng phát hiện ra rồi!!!]
[Bùi Hồng Vũ và Lê Tri đúng kiểu đại lão đối đầu nhau mà vẫn cùng đi tìm manh mối, đỉnh thật sự.]
[Mà... nếu chưa có manh mối ẩn thì sao họ biết được có nội gián? Ghê thiệt.]