So với lần trước – khi cô yêu cầu được rời khỏi thế giới này và bị từ chối thẳng thừng – lần này hệ thống không thẳng tay bác bỏ. Nhưng phản ứng trục trặc cho thấy: yêu cầu của cô không hoàn toàn vi phạm quy tắc. Nó chỉ... khiến hệ thống không thể chấp nhận được.
Cô nhìn vào bảng điều khiển, môi khẽ cong lên:
"Dù mi có từ chối, lần sau ta vẫn sẽ đưa ra yêu cầu này. Mi từ chối được mấy lần? Nếu mi cứ cố chấp chống lại quy tắc, chẳng phải mi cũng sẽ bị trừng phạt sao? Hay là... cả hai chúng ta cùng nhượng bộ. Mi đáp ứng yêu cầu lần này, còn ta, sẽ không gây phiền phức vào lần sau nữa."
Hệ thống im lặng. Trong khoảng trống giữa âm thanh, có thể nghe thấy nhịp đập của thế giới ngừng lại.
"............"
Nó không biết gọi kiểu trao đổi này là gì. Là đàm phán? Hay tống tiền?
Nhưng đúng như cô đã đoán – nếu hệ thống cố tình từ chối một yêu cầu không vi phạm quy tắc, nó sẽ phải nhận hình phạt.
Đối mặt với một người chơi như Lê Tri, luôn tìm cách bẻ cong quy tắc theo ý mình, cuối cùng... hệ thống buộc phải nhượng bộ.
Một tiếng vang lạnh băng vang lên, như búa sắt giáng xuống bức tường đá:
"Phát hiện mong muốn của người chơi không phải nhu cầu thông thường, hiện đang xem xét để phát thưởng."
"Cân nhắc phát thưởng" — một cụm từ đầy ẩn ý. Lê Tri hiểu rõ, hệ thống không hoàn toàn chấp thuận yêu cầu của cô, nhưng cũng chẳng thẳng thừng từ chối. Nó luôn tìm cách giữ quyền kiểm soát, như cách từng bóp nghẹt dòng bình luận trong phòng livestream. Thứ này không chỉ là một cỗ máy, mà là một kẻ chơi trò điều khiển con người.
Dù sao thì, có thưởng còn hơn không. Nếu lần này cô đã thành công, thì những lần sau, chỉ cần hiểu rõ giới hạn cho phép, cô có thể lợi dụng chính những khe hở ấy để đạt được mục đích.
Màn hình trước mặt Lê Tri dần trở nên rõ nét. Một luồng sáng vàng lóe lên, rồi cô bị kéo vào một cảnh tượng hỗn loạn, mờ mịt.
Trước mắt cô, những bậc thang treo lơ lửng giữa không trung trải dài lên tận thiên không. Mây trắng cuồn cuộn, ánh mặt trời rực rỡ, trông chẳng khác gì con đường dẫn lên thiên giới.
Một bóng người đang bước từng bước chậm rãi trên đó.
Lê Tri nheo mắt, nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy — Lý Kiến Hề.
Anh không quay đầu, từng bước một, cứ thế tiến lên, hướng về một chiếc ngai vàng khổng lồ ở cuối con đường. Khung cảnh xung quanh yên ắng đến đáng sợ, tựa như toàn bộ thế gian đều ngừng thở.
Lê Tri cố gắng tiến lên, nhưng giống như bị một tấm kính vô hình chặn lại. Cô chỉ có thể đứng nhìn, không thể chạm vào, không thể nghe thấy tiếng động nào. Có lẽ đây chính là giới hạn của "phát thưởng có cân nhắc".
Trên gương mặt Lý Kiến Hề lúc này không còn chút dịu dàng quen thuộc. Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao, đầy công kích và xa cách.
Nhưng rồi, khi đã đến gần ngai vàng, anh bất ngờ quay đầu lại.
Không chút do dự, anh quay người bước xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy, từ phía ngai vàng bỗng vươn ra vô số bàn tay đen ngòm, phủ đầy sương mù tà khí, muốn kéo anh trở lại. Nhưng tất cả đều bị ánh sáng vàng quanh người anh đốt cháy tan thành tro bụi.
Anh bước xuống, dứt khoát, không ngoái đầu, không chùn bước.
Biển mây tan biến. Địa ngục mở ra.
Con đường bậc thang tiếp tục kéo dài xuống bên dưới, dẫn thẳng vào một nơi tối tăm, lạnh lẽo đến đáng sợ. Máu tươi cuồn cuộn như sông, quỷ dữ chen lấn nhau, cào cấu, rít gào, chờ đợi mồi ngon rơi vào tay.
Lý Kiến Hề không chậm lại. Anh bước thẳng vào đó.
Ngay lập tức, vô số bàn tay gớm ghiếc chộp lấy anh, kéo anh chìm xuống vực sâu không đáy. Bậc thang sụp đổ. Cánh cổng địa ngục khép lại.
Lê Tri bị hất văng khỏi khung cảnh đó. Màn hình trước mặt hiện lên dòng chữ lạnh băng:
"Ký ức sâu sắc nhất của NPC Lý Kiến Hề đã được truyền tải cho người chơi."
Đây chính là phần thưởng cô đã liều lĩnh yêu cầu.
Lý Kiến Hề từng nói, từ khi có ý thức, anh đã là một NPC. Nhưng từ đầu đến cuối, hành động của anh chưa bao giờ giống một NPC do hệ thống dựng nên.
Anh có thể tự do đi lại giữa các thế giới phó bản, sở hữu vật phẩm mà chỉ người chơi mới có, thậm chí còn có thể hỗ trợ người chơi phá đảo — trong phạm vi luật lệ cho phép. Tất cả những điều đó chỉ có thể chứng minh một điều: Lý Kiến Hề từng là một người chơi thực thụ.
Nhưng vì một lý do nào đó, hệ thống đã xóa ký ức của anh, ném anh vào vai trò NPC, để rồi từng ngày sống mà không nhớ mình là ai.
Giờ đây, Lê Tri đã tận mắt chứng kiến phần ký ức bị phong ấn ấy.
Mộng Vân Thường
Một con đường dẫn đến ngai vàng, một lựa chọn... và anh đã chọn địa ngục.
Anh từng là người, từng phản kháng, từng từ chối vinh quang mà hệ thống ban cho, để bước vào bóng tối — vì điều gì?
Vì ai?
Sau khi đoạn ký ức kết thúc, hệ thống bắt đầu trả phần thưởng chính thức của phó bản.
Trên màn hình hiện lên ba món vật phẩm điểm thưởng ngẫu nhiên.
Lê Tri gạt cảm xúc sang một bên, tập trung quan sát từng món:
Một Cây Gậy Bóng Chày Dính Máu — có thể dùng trong cả thế giới thật và phó bản, gây sát thương cực mạnh cho quỷ quái. Nhưng độ bền thì tùy, có thể gãy ngay lần đầu, cũng có thể dùng mãi không hỏng. Giá: 999 điểm.
Một tấm Bản Đồ Trống — chỉ dùng trong phó bản. Khi niệm chú, sẽ hiện dấu chân của quỷ trong phạm vi 100 mét. Giá: 599 điểm.
Một viên Thuốc Độc Không Màu Không Mùi — chỉ dùng được một lần, có hiệu lực cả trong phó bản lẫn ngoài đời. Mục tiêu là con người. Pha vào nước là đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Giá: 499 điểm.
Ngay khi nhìn thấy vật phẩm thứ ba, mắt Lê Tri nheo lại, ánh nhìn lạnh đi.