Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 381

Buổi chiều, điểm đến tiếp theo của đoàn du khách là một màn trình diễn văn hóa độc đáo, diễn ra tại quảng trường trung tâm của Trại Hồ Điệp. Trên nền đất khô bụi, hàng chục người dân trong trang phục truyền thống cùng xuất hiện, mỗi người mang một chiếc trống tre trên lưng, chân trần nhảy múa và cất tiếng hát vang vọng. Những giai điệu kỳ lạ hòa với vũ điệu ma mị, chẳng ai rõ là lễ nghi gì, chỉ cảm thấy có điều gì đó cổ xưa và bí ẩn như một nghi lễ triệu hồi được truyền lại từ thời xa xưa. Cảnh tượng kỳ lạ đến mức người ta không thể dứt mắt nổi.

Hứa Yến lặng lẽ thưởng thức buổi biểu diễn một lúc, rồi quay sang nhìn người bạn đồng hành bên cạnh. Lê Tri dường như chẳng mấy để tâm đến những gì đang diễn ra trước mắt, ánh mắt cô ấy cứ mải miết nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm điều gì đó giữa đám đông hỗn loạn và sắc màu này.

Mộng Vân Thường

Thực ra, từ sáng sớm, Hứa Yến đã nhận ra sự bất thường. Lê Tri hành xử có vẻ mất tập trung, ánh mắt lúc nào cũng phảng phất sự lo âu.

Trong tay cô ấy là một chiếc ngọc bội hình hoa hướng dương – thứ được cô ấy nắm chặt suốt từ sáng đến giờ, từng ngón tay chậm rãi miết trên bề mặt nhẵn bóng như đang mượn cảm giác để níu giữ điều gì đó mơ hồ.

Hứa Yến chợt nhớ ra – chiếc ngọc bội đó từng được nhắc đến trong hồ sơ mà cô đã xem trước khi bước vào phó bản này. Một cái tên liên quan lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Cô nghiêng đầu, ghé sát tai Lê Tri, thì thầm:

"Cô đang tìm Lý Kiến Hề à?"

Lê Tri thoáng sững người, dường như không ngờ hành động của mình đã bị để ý. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi, cô khẽ gật đầu rồi cất chiếc ngọc bội vào túi:

"Ừ."

"Thực ra, tôi cũng rất tò mò về người này," Hứa Yến nói tiếp, ánh mắt khẽ lóe sáng. "Tôi còn nghĩ lần này cùng cô vào phó bản chắc sẽ được gặp anh ta. Không biết bao giờ anh ta mới xuất hiện nhỉ?"

Lê Tri lắc đầu, giọng nói nhỏ dần, có chút nặng nề:

"Không biết nữa... Nhưng theo thông lệ mọi lần, anh ấy đáng lẽ đã phải xuất hiện rồi."

Đã gần 24 tiếng trôi qua kể từ lúc phó bản bắt đầu. Thời gian đủ dài để bất cứ NPC hay nhân vật cốt truyện nào cũng lộ diện, vậy mà... Lý Kiến Hề vẫn bặt vô âm tín.

Trưa nay, khi Hứa Yến rủ đến phòng khám, Lê Tri đã thầm hy vọng có thể gặp được anh ở đó. Nhưng cuối cùng, vẫn là thất vọng. Có điều gì đó đã thay đổi, hoặc đang xảy ra với Lý Kiến Hề. Một điều gì đó không nằm trong kế hoạch.

Nỗi lo trong lòng Lê Tri ngày càng rõ nét. Cô siết chặt chiếc ngọc bội như muốn gọi tên người ấy chỉ bằng cảm giác nơi đầu ngón tay. Nhưng ngoài điều đó, cô chẳng còn cách nào khác. Trong mối liên kết giữa họ, chỉ có Lý Kiến Hề mới có thể chủ động xuất hiện.

Cô luôn là người bị động trong mối quan hệ ấy.

Nhận ra sự bất an của Lê Tri, Hứa Yến khẽ vỗ vai cô, nhẹ giọng trấn an:

"Có lẽ anh ta bị cuốn vào chuyện khác nên chưa tới kịp. Mới chỉ ngày thứ hai thôi mà."

Lê Tri cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong mắt cô vẫn là một màu u tối khó xua đi.

Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục kéo dài. Hướng dẫn viên hào hứng giải thích rằng đây là hoạt động thường nhật của trại, nhằm chào đón khách du lịch. Ông ta còn bảo buổi diễn ngày mai sẽ có chủ đề về loài bướm – một nghi thức đẹp và hấp dẫn hơn rất nhiều.

Sau buổi biểu diễn, đoàn được tự do tham quan. Người chơi chia thành từng nhóm nhỏ để khám phá thêm các ngóc ngách của trại và hẹn nhau trở về khách sạn trước bữa tối.

Lợi dụng lúc đám đông đang tản ra, Hứa Yến khẽ kéo tay Lê Tri, nhanh chóng lẩn ra khỏi khu vực chính. Họ bước đi lặng lẽ, không để lại dấu vết gì giữa những âm thanh rộn ràng và náo nhiệt của đám đông.

Khi Nhiếp Miểu và Diêu Lăng quay lại, chỉ thấy khoảng trống lạnh lẽo nơi họ từng đứng. Lê Tri đã biến mất không một dấu vết.

Nhiếp Miểu tức tối giậm chân, mặt sa sầm lại, rồi quay sang nhìn Diêu Lăng – kẻ vẫn đứng lặng yên, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.

Cô ta lườm anh ta một cái sắc lẹm, còn anh ta thì đáp lại bằng một tiếng cười khinh khỉnh, lạnh tanh.

Trên diễn đàn, Nhiếp Miểu và Diêu Lăng luôn bị đặt cạnh nhau như hai kẻ đối địch không đội trời chung. Họ đều là những người chơi mang phong cách "trà xanh" – thích giả tạo, tạo drama để lấy lòng người khác, nên thường xuyên trở thành tâm điểm bàn tán, và cũng là công cụ giải trí cho khán giả.

Lê Tri – người chơi có thứ hạng cao nhất mà họ từng gặp – chính là mục tiêu họ muốn tiếp cận bằng mọi giá. Ngay từ khi thấy cô trên xe buýt, cả hai đã bị thu hút. Nhưng càng tiếp cận, họ càng nhận ra cô không phải kiểu người dễ gần. Mọi mánh khóe, trò gài bẫy thường dùng đều không có tác dụng với Lê Tri.

Dù vậy, mới chỉ là ngày thứ hai, cả hai vẫn chưa nản.

Khi hoàng hôn phủ xuống Trại Hồ Điệp, khung cảnh nơi đây đẹp đến lặng người. Nhưng không ai trong số các người chơi còn tâm trí nào để ngắm hoàng hôn nữa. Cả ngày dò xét, khám phá, chẳng ai thu được manh mối gì đáng giá.

Khi họ tụ tập trước khách sạn theo đúng giờ hẹn, không khí căng thẳng dần dâng lên.

Ai cũng cảm nhận được mối nguy đang rình rập sau màn đêm.

Một người cất giọng lo lắng:

"Liệu con quái vật bướm ấy... có ra tay đêm nay không?"

Hình ảnh hai t.h.i t.h.ể bị rút cạn sinh khí trong kén bướm buổi sáng hôm nay vẫn còn ám ảnh họ.

Khu vực quanh khách sạn đã được bố trí lực lượng canh gác nghiêm ngặt. Tiêu Thâm liếc mắt một vòng rồi lạnh lùng nói:

“Nếu đã cho người canh dày đặc thế này mà vẫn để quái vật lọt vào thì cái trại này đúng là vô tích sự.”

Ngoài việc rắc thứ bột kỳ lạ đuổi bướm quanh khách sạn, dân trong trại còn gia tăng tuần tra, thay nhau đứng gác cả ngày lẫn đêm.

Lê Tri để ý thấy người tuần tra mang theo vũ khí, trông như cây đinh ba sắc bén.

Cách sắp xếp lấy khách sạn làm trung tâm rõ ràng không chỉ là để bảo vệ khách du lịch, mà còn là để giăng bẫy – bắt sống con quái vật bướm kia.

Bình Luận (0)
Comment