Lượt xem: 55
Sau bữa tối, màn đêm nhanh chóng bao trùm.
Khi trở lại phòng, Hứa Yến kéo rèm lên, nhìn ra ngoài. Con phố vốn vắng vẻ mỗi khi trời tối giờ đã có nhiều đội tuần tra đi qua đi lại. Cảm giác đó khiến lòng người vững dạ hơn đôi chút.
Ít ra thì… cũng không phải thức dậy lúc nửa đêm và thấy con quái vật đang đứng ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào họ.
Lê Tri vừa rửa mặt xong thì nói với Hứa Yến:
“Nếu đêm nay tôi lại sốt, cô đừng hoảng. Nếu đây đúng là phản ứng đào thải, thì nó sẽ không g.i.ế.c ký chủ ngay lập tức đâu.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Hứa Yến gật đầu.
Họ suy đoán rằng khi ngủ, cơ thể không tỉnh táo, nên thứ trong người sẽ có cơ hội hoạt động mạnh hơn, dẫn đến cơn sốt dữ dội.
Ban ngày, khi còn tỉnh táo, hệ miễn dịch áp chế được nó nên phản ứng cũng nhẹ hơn.
Khi đêm buông xuống hoàn toàn, tiếng bước chân của đội tuần tra bên ngoài vang lên đều đặn, mỗi bước chân như gõ vào sự yên lặng căng thẳng.
Không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn thấy yên tâm hơn. Tiếng bước chân ấy dường như là lời ru ngủ trong bóng tối rình rập.
Một đêm trôi qua… không có sự cố nào.
Con quái vật bướm không xuất hiện.
Không ai biết liệu nó có phát hiện ra bẫy nên không tới, hay chỉ đơn giản là… hai cái xác hôm qua đã đủ cho nó no bụng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lê Tri phát hiện ga giường ướt sũng vì mồ hôi.
Cô thở dài. Có lẽ lại sốt cao suốt đêm. Hệ miễn dịch của cô đã chiến đấu cả đêm, không rõ đã tiêu diệt được bao nhiêu thứ dơ bẩn đang ẩn trong cơ thể này.
Cô cười nhạt: “Không chừng lần này tôi được mở khóa thành tích ‘Hệ miễn dịch điên cuồng’ trong phó bản đấy.”
Do sự cố ngày hôm qua, khi mọi người tập trung ăn sáng dưới sảnh, ai nấy đều theo thói quen đếm số người.
Ai cũng nghĩ với sự tuần tra nghiêm ngặt của dân trại, đêm qua sẽ không có ai gặp chuyện. Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra… lại thiếu một người.
Đào Đào – đã biến mất.
Lê Tri liếc nhìn cô gái ở chung phòng với Đào Đào – một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp:
“Cô ấy không ở trong phòng à?”
Cô gái có chút lúng túng:
“Cô ấy… đêm qua không về phòng ngủ…”
Hàn Văn Lâm nổi đóa:
“Vậy sao cô không nói sớm?! Cô ấy không về mà giờ mới hé miệng?”
Cô gái bực bội đáp trả:
“Tôi với cô ta có thân gì đâu! Tôi đâu biết cô ta đi đâu, cũng không có nghĩa vụ trông chừng cô ta!”
Hứa Yến xen vào:
“Lúc ăn tối tôi còn thấy cô ấy. Có ai để ý Đào Đào đi với ai không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu.
Một người nói nhỏ:
“Biết đâu cô ấy bỏ đi trước rồi? Dù sao cũng là chuyến du lịch miễn phí. Hôm qua bị quấy rối, không muốn ở lại nữa cũng dễ hiểu.”
Lê Tri quay sang bạn cùng phòng của Đào Đào:
“Dẫn tôi lên phòng xem thử.”
Cô gái rõ ràng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng đi cùng Lê Tri.
Phòng Đào Đào ở tầng hai. Lê Tri kiểm tra một vòng rồi quay xuống báo với cả nhóm:
“Ba lô của Đào Đào vẫn còn. Cô ấy chưa rời khỏi trại.”
Dù chỉ là một NPC, nhưng Hàn Văn Lâm vẫn cảm thấy khó chịu:
“Có khi nào bị A Thái bắt đi rồi không? Tôi phải đi tìm tên đó hỏi cho ra lẽ!”
Lê Tri cản lại:
“Nếu thật sự là A Thái, anh ta cũng sẽ không nhận đâu. Trại này rối ren lắm, nếu Đào Đào bị giấu đi, chúng ta cũng không dễ gì tìm ra cô ấy.”
Hàn Văn Lâm nghiến răng:
“Chẳng lẽ lại bỏ mặc cô ấy như vậy sao?”
Nhiếp Miểu lầm bầm:
“Dù sao cũng là NPC, có phải người thật đâu…”
Hàn Văn Lâm quay lại gầm lên:
“Câm miệng, đồ hai mặt!”
Nhiếp Miểu trợn tròn mắt như thể không tin nổi anh ta vừa nói gì. Hứa Yến nghĩ cô ta sẽ phản ứng dữ dội, nhưng không ngờ…
Nhiếp Miểu quay sang, nước mắt ngắn dài, sụt sịt nói với Lê Tri:
“Chị Tri Tri… sao anh ta có thể nói em như vậy được chứ… Em chỉ đang lo cho sự an toàn của mọi người… Nếu vì một NPC mà gây rối với dân trại, ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta thì sao, huhu…”
[“Ui trời ơi, trà xanh bật ulti rồi…”]
[“Hàn Văn Lâm cay thật, nhưng không sai đâu nha!”]
[“Mấy cô kiểu này ngoài đời gặp nhiều lắm nè…”]
Hàn Văn Lâm câm nín. Nỗi tức giận không có chỗ xả khiến mặt anh ta đỏ bừng.
Những người khác cũng bắt đầu gật gù, đồng tình với Nhiếp Miểu – đúng là không nên liều lĩnh chỉ vì một NPC.
Lê Tri liếc sang Hàn Văn Lâm, ánh mắt như muốn trấn an. Đợi anh ta ngồi xuống với vẻ không cam lòng, cô mới quay sang hỏi Ngân Phù:
“Một người bạn của chúng tôi mất tích từ đêm qua. Hôm qua cô ấy bị A Thái quấy rối. Chị có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Mộng Vân Thường
Trong giây lát, ánh mắt Ngân Phù lóe lên điều gì đó, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn vô cùng bình thản:
“Ồ… chuyện đó tôi chưa nghe nói. Để lát nữa tôi hỏi A Thái thử. Nhưng bình thường, A Thái chỉ đùa chút thôi, không làm gì xấu đâu. Biết đâu bạn cô chỉ đi dạo đâu đó.”
Lê Tri mỉm cười, ánh mắt như xuyên qua từng lớp mặt nạ của Ngân Phù:
“Vào trại ba ngày mà đã có ba du khách gặp chuyện. Trại các cô… thật sự không có vấn đề gì sao?”
Ngân Phù khẽ vuốt tóc, cười nhẹ:
“Đi du lịch mà, sự cố là điều không thể tránh khỏi. Chúng tôi đón hàng vạn du khách mỗi năm, nếu có vấn đề thật, chắc đã bị dẹp tiệm từ lâu rồi.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô ta, Lê Tri biết – khả năng tìm thấy Đào Đào gần như bằng không.
Sau bữa sáng, cả đoàn du lịch tập trung, chuẩn bị đi tham quan theo lịch trình.
Khi chuẩn bị rời khỏi khách sạn, ánh mắt Lê Tri vô tình bắt được một cái bóng lén lút nơi quán trà đối diện.
Cô lập tức tách khỏi đoàn, vòng ra sau quán trà rồi bước vào từ cổng chính.
Bạn trai cũ của Ngân Phù vẫn đang lén nhìn qua cửa sổ, dáng vẻ như đang rình mò.
Một cái vỗ vai bất ngờ khiến hắn giật nảy người.
Quay đầu lại, thấy Lê Tri đứng đó, sắc mặt hắn lập tức trở nên hung dữ:
“Cô muốn gì nữa đây?!”
Lê Tri mỉm cười, tay bóp nhẹ lên vai hắn, khiến nửa người trên hắn lập tức tê cứng.
Hắn trừng mắt nhìn cô đầy sợ hãi.
“Đừng hoảng. Tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.”
“…Hỏi gì?”
“Một người bạn của chúng tôi mất tích. Cô ấy là một cô gái trẻ, tóc đuôi ngựa, áo khoác trắng, váy đen. Anh theo dõi khách sạn suốt, có thấy cô ấy đi với ai không?”
Người đàn ông biến sắc. Một lúc sau mới lí nhí nói:
“Hôm qua… tôi thấy cô ấy đi cùng một người dân trong trại.”
“Người đó trông thế nào?”
“Là con gái của trưởng trại.”
“Là em gái của A Thái?”
Hắn gật đầu:
“Đúng vậy. Trưởng trại có hai đứa con – A Thái và em gái hắn.”
Lê Tri nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh hắn, rót một tách trà, nụ cười vẫn giữ nguyên:
“Có vẻ anh biết khá nhiều về nơi này. Chúng ta trò chuyện chút nhé?”