Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 405

Sau khi phiên đổi đạo cụ kết thúc, trên bảng điều khiển hiện ra một khung chọn thời gian tiến vào phó bản tiếp theo. Trước khi rời khỏi Trại Hồ Điệp, Lê Tri đã hứa với Lý Kiến Hề rằng cô sẽ sớm quay lại gặp anh. Nhưng hiện tại, cô không chắc liệu sau khi phó bản kết thúc, Lý Kiến Hề có thể quay về trạng thái bình thường hay không. Nghĩ đến điều đó, cô quyết định đặt thời gian bước vào phó bản tiếp theo là ba ngày sau — thời điểm sớm nhất có thể, đủ để cô chuẩn bị, cũng đủ để giữ trọn lời hứa.

Sau khi rời khỏi không gian thưởng, mỗi người đều nhận được đạo cụ phù hợp với sở thích hoặc năng lực của mình. Khi cánh cửa căn phòng an toàn sắp khép lại, một bóng người bất ngờ kéo Lê Tri ra một góc. Là Tiêu Thâm.

"Chị Tri, cho tôi xin cách liên lạc được không?" – Anh ta nói, giọng điệu có phần dè dặt nhưng ánh mắt thì không che giấu được sự tha thiết.

Xét về tuổi đời, Tiêu Thâm lớn hơn Lê Tri vài tuổi. Nhưng từ đầu đến cuối, anh ta vẫn gọi cô là “chị”, điều đó không chỉ đơn giản là phép lịch sự, mà còn là sự kính trọng dành cho một người có năng lực vượt xa thường nhân. So với những người chơi như Tiêu Thâm, Lê Tri giống như đến từ một tầng thế giới khác, một thứ không thể với tới.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối: "Sao thế, định mời tôi ăn cơm à?"

Tiêu Thâm nghe ra được ý từ chối trong câu nói ấy, chỉ khẽ cười, giọng điệu lại lộ ra chút bất đắc dĩ: "Lão đại của chúng tôi rất ngưỡng mộ cô, chắc chắn sếp sẽ sẵn lòng mời cô một bữa."

Lê Tri nhướn mày, không rõ là tò mò thật hay đang cười nhạo: "Lão đại của các cậu?"

Tiêu Thâm gật đầu: "Có lẽ cô từng nghe đến tổ chức của chúng tôi rồi." Anh ta dừng lại một chút, trong giọng nói mang theo sự tự hào rõ rệt: "Khổng Tước."

Cái tên ấy không xa lạ gì với Lê Tri — cô từng nghe Đàm Mạn Ngữ nhắc đến. Từ khi livestream kinh dị xuất hiện, thế giới đã sinh ra những loại hình tổ chức hoàn toàn mới: những hội nhóm chuyên nghiệp đi vượt phó bản thuê. Thành viên của họ đều là cao thủ, khác với những kẻ tà giáo điên cuồng ban đầu, họ hành động giống như những người lính đánh thuê — nhận đơn hàng từ bất cứ ai, chỉ cần người đó trả giá đủ cao.

Họ sẽ giúp khách hàng thu thập đạo cụ, hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí là... lấy mạng ai đó nếu cần. Họ không hành động bừa bãi, nhưng cũng không coi mạng người là điều thiêng liêng. Thời điểm Bộ phận Đặc biệt mới thành lập, từng dùng một khoản thù lao lớn để mua lại vài đạo cụ bảo mệnh từ Khổng Tước. Những vật phẩm ấy đã cứu sống không ít người trong thời kỳ đầu đầy hỗn loạn.

Sau này, khi livestream đã trở thành một phần của đời sống, tiền bạc dần mất giá trị. Với các tổ chức này, vượt phó bản không khác gì một trò chơi, một sàn đấu thể hiện đẳng cấp. Họ gọi nhau là người chơi, và người ta gọi họ là "giới thượng lưu" trong thế giới kinh dị — vừa tàn nhẫn, vừa mê hoặc.

Khổng Tước là tổ chức nổi danh nhất trong nước. Trên mạng có vô số chủ đề bàn luận về họ, đủ loại tin đồn, từ lố bịch đến hợp lý. Có lần, Lê Tri còn thấy một bài đăng đoán rằng chính cô là người sáng lập Khổng Tước. Phía dưới là hàng loạt bình luận tỏ vẻ đồng tình, đến mức khiến cô không biết nên khóc hay cười.

Nhưng sự thật là — các tổ chức như Khổng Tước luôn che giấu rất kỹ thân phận. Trong phó bản, nếu để lộ thông tin, có thể trở thành mục tiêu bị săn lùng bởi những thế lực đối đầu. Vì thế họ có những cách nhận đơn, thanh toán, giao dịch hoàn toàn khép kín mà người ngoài khó lòng tiếp cận. Còn Lê Tri, cô chưa từng cố tìm hiểu, vì từ đầu đã không định bước chân vào con đường đó.

Cô không ngờ Tiêu Thâm lại là thành viên của Khổng Tước.

"Lão đại các cậu là ai?" – Cô hỏi, ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ.

Tiêu Thâm chỉ cười, nửa thật nửa đùa: "Nếu chị Tri chịu cho chúng tôi một vinh hạnh, đến lúc đó cô sẽ biết."

Lê Tri cũng nở nụ cười: "Cảm ơn lời mời. Nhưng bữa cơm thì không cần đâu. Nhờ cậu chuyển lời cảm ơn đến lão đại các cậu vì đã đánh giá cao tôi."

Mộng Vân Thường

Tiêu Thâm như còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, căn phòng an toàn bắt đầu đếm ngược ba giây cuối cùng. Anh ta đành gật đầu với cô, ánh mắt có chút nuối tiếc.

Ba, hai, một.

Ánh sáng chợt lóe lên.

Cánh cửa đóng sập lại.

Mỗi người chơi bị dịch chuyển về đúng vị trí ban đầu trước khi bước vào phó bản.

Cảm giác choáng váng vừa mới tan biến, Lê Tri còn chưa kịp mở mắt thì đã bị tiếng pháo nổ chát chúa ngay bên tai dọa cho giật mình.

Cô mở mắt, chỉ thấy trước mặt là cảnh tượng như trong lễ mừng năm mới. Phòng khách bỗng chốc biến thành sân khấu, pháo giấy lả tả rơi từ trần xuống. Trì Y và Liên Thanh Lâm đứng đầu hàng người, ai nấy đều cầm một cây pháo giấy đã b.ắ.n xong, trong khi Âu Văn Đống thì vừa thổi kèn giấy màu mè, vừa reo lên đầy phấn khích:

"Chúc mừng chị Tri và Tiểu Hàn trở về an toàn sau phó bản! Mọi người, vỗ tay nào!"

"Bốp bốp bốp bốp..."

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rập, đầy hứng khởi.

Lê Tri đứng đơ người ra giữa màn mưa pháo, biểu cảm không nói rõ được là mơ hồ hay bất lực.

Hàn Văn Lâm lập tức bật khỏi ghế salon, giọng gần như hét lên: "Mẹ kiếp! Tưởng ai ném b.o.m vào biệt thự chứ!"

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Âu Văn Đống đã nhào đến ôm chầm lấy anh: "Tiểu Hàn của chúng ta quả là mạnh mẽ! Hoạn nạn không chết, sau này nhất định hưởng phúc! Mộng Mộng, lên sân khấu nào!"

Du Kinh Mộng chạy ra với một bát chè trôi nước nóng hổi: "Đây đây! Mau ăn đi, ăn chè trôi nước xong là tai qua nạn khỏi, đoàn viên bình an cả năm!"

Hàn Văn Lâm nhìn bát chè bị dúi vào tay, biểu cảm ngượng ngùng pha bất lực: "…" Nhưng rồi vẫn cầm lấy, cúi đầu ăn sạch chỉ trong vài muỗng.

Thấy vậy, Hứa Yến nửa đùa nửa thật: "Thế phần của tôi đâu?"

Du Kinh Mộng nhanh nhảu: "Có chứ có chứ! Em nấu cả một nồi luôn! Chị Yến muốn mấy viên? Để em múc cho!"

Hứa Yến cười bước tới, dịu giọng: "Cảm ơn, để tôi tự làm được rồi."

Lê Tri lắc đầu, phủi mấy mảnh pháo giấy còn dính trên tóc. Trì Y liền chạy tới giúp, tay vừa gỡ vừa cười ranh mãnh: "Sao hả? Màn chào đón này thế nào? Không tệ đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment