Lê Tri nhìn cô bằng nửa ánh mắt trách móc, nửa như đã quen: "Mình biết ngay là trò của cậu mà."
Trì Y chống nạnh, mặt đầy tự hào: "Biết rồi thì phải khen mình thông minh đi chứ? Tụi mình bàn nhau kỹ lắm rồi đó nha, sau này ai về từ phó bản là y như rằng phải tổ chức ăn mừng thế này! Vừa vui, vừa trừ xui!"
Lê Tri dở khóc dở cười, bất lực lắc đầu: "Miễn các cậu thấy vui là được. Mình lên lầu tắm cái đã."
Trì Y kéo tay cô lại, mặt nghiêm túc: "Không được! Phải ăn chè trôi nước trước!"
Quả thật như Du Kinh Mộng nói, chè nấu cả nồi to, ba người ăn không hết, mọi người liền múc thêm mỗi người một ít, tụ lại quanh bàn vừa ăn vừa cười nói. Không phải ngày lễ gì, nhưng không khí lại rộn ràng, ấm áp đến lạ, giống như một cái Tết nhỏ vừa kịp đến sau một cuộc ác mộng.
Sau khi ăn xong, Hứa Yến chuẩn bị trở về căn cứ để làm báo cáo.
Chiếc xe đón đã chờ sẵn ngoài cổng. Lê Tri đi tiễn cô ra tận cửa.
Hứa Yến hơi do dự, ánh mắt mang theo lưu luyến không giấu được: "Nếu không phải vì nhiệm vụ, tôi thật sự muốn ở lại thêm mấy ngày."
Lê Tri mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Lúc nào cô muốn đến đều được hoan nghênh."
Hứa Yến nhìn cô, cười như không cười, khẽ thở dài: "Chỉ là không biết lần sau sẽ là khi nào."
Tương tự như Lê Phong, Hứa Yến chịu sự ràng buộc của cấp trên, không thể tự do tùy tiện như người bình thường.
Lê Tri không nói gì thêm, chỉ ôm lấy cô một cái rồi lặng lẽ nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, cuốn theo bóng dáng người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đầy cô đơn ấy.
Sau khi tiễn Hứa Yến, Lê Tri quay trở lại trong nhà.
Cảm giác mệt mỏi dâng lên dữ dội, phó bản lần này dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô. Không cần ai nhắc, cô ăn uống qua loa rồi lập tức lên phòng nghỉ ngơi.
Hàn Văn Lâm cũng mệt chẳng kém, hai người không ai nói ai, tự giác quay về phòng riêng. Những người khác cũng biết họ vừa trở về từ địa ngục, nên không ai dám làm phiền.
Lê Tri ngủ một giấc dài miên man cho đến tận trưa hôm sau mới tỉnh.
Ánh sáng tràn qua khe rèm, cảm giác uể oải đã biến mất, cô cảm thấy đầu óc thoải mái hơn rất nhiều.
Cầm điện thoại lên kiểm tra, cô thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa mở, trong đó nổi bật nhất là cái tên “Anh trai” hiện chình ình ngay đầu danh sách.
Sắc mặt Lê Tri hơi đổi. Lông mày khẽ giật. Cô ngồi dậy, cắm sạc, đi rửa mặt, thay đồ chỉnh tề, rồi mới quyết định gọi lại.
Chuông đổ hai tiếng.
Ngắt máy.
Lê Tri nhìn chằm chằm màn hình tối đen, khóe môi giật giật: "……?"
Tình hình căng rồi đây. Cúp máy luôn? Đang giận tới mức đó à?
Thôi xong. Có khi sắp bị dạy dỗ một trận.
Cô thở dài, định bụng xuống ăn cơm rồi tính tiếp, ai ngờ…
Vừa mở cửa phòng, cô lập tức khựng lại.
Ngoài hành lang im phăng phắc. Không một tiếng nói cười.
Cảm giác bất thường lập tức khiến lưng cô lạnh toát.
Bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần cầu thang, cô cúi đầu nhìn xuống phòng khách.
Ánh mắt vừa quét qua, đáy lòng liền trầm hẳn xuống.
Lê Phong đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, sắc mặt không đổi, nhưng cả người toát ra một luồng hắc khí âm u lạnh lẽo. Không ai dám lại gần.
Trì Y, Âu Văn Đống cùng vài người khác ngồi đối diện, co rụm thành một đống, im như tượng gỗ, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả đám đồng loạt quay đầu nhìn lên.
Trì Y bắt gặp ánh mắt cô, ngay lập tức nháy mắt ra hiệu, biểu cảm lẫn lộn giữa lo lắng và “cầu cho cậu yên lành đi”.
Ánh mắt ấy giống như đang hét vào mặt cô một câu rõ mồn một: "Cậu tiêu rồi."
Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt của phòng khách, Lê Tri nhìn Lê Phong, ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết, như thể đang muốn nói: "Không sao đâu, đừng lo."
Cô bước về phía người anh trai:
"Anh, sao anh lại đến đây?"
Không phải những người như anh vốn bị giới hạn hành động sao? Chẳng lẽ lần này anh giận đến mức phải đích thân tới?
Lê Phong không trả lời ngay, giọng nói vang lên lại chẳng mang theo chút cảm xúc nào, khô khốc như tro tàn sau lửa:
"Mấy người kia bảo em đang ngủ. Anh không muốn làm phiền nên đợi."
Trì Y như được đại xá, lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Hai anh em cứ từ từ nói chuyện, tụi em về trước đây."
Nói xong, cả nhóm như thể sợ ở lại sẽ bị liên lụy vào cuộc chiến hạt nhân, liền vội vàng rút lui, không ai ngoảnh đầu nhìn lại.
Căn phòng khách bỗng chốc trở nên trống vắng, chỉ còn hai anh em đối diện nhau, không khí đặc quánh, im lặng đến ngột ngạt.
Lê Tri đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước nóng. Cô quay lại, nhẹ giọng hỏi:
"Anh uống nước không?"
Mộng Vân Thường
Lê Phong hít sâu vài lần, ánh mắt nhíu lại khi nhìn cô:
"Em đã hứa với anh rồi mà, phải không?"
Phải rồi. Em đã hứa—rằng trước khi tìm ra cách thoát khỏi hệ thống quái dị này, sẽ không để bản thân vướng vào bất cứ thứ tình cảm nào.
Lê Tri trở lại ghế, đưa tay ôm cốc nước ấm, nghiêm túc nói:
"Anh từng dạy em phải đối diện với cảm xúc thật của mình. Muốn gì, không muốn gì, phải nói ra, phải thể hiện."
Lê Phong nhíu mày, giọng lộ rõ sự uể oải và bực dọc:
"Ý anh không phải là để em..."
Hồi đó, khi Lê Tri vừa được đưa từ trại mồ côi về nhà họ Lê, cô ngoan ngoãn đến mức gần như mất đi bản sắc. Không phản kháng, không oán thán, không yêu cầu bất cứ điều gì. Lê Sương bắt nạt, cô vẫn im lặng. Cô như một chiếc bóng lo sợ bị đẩy trở lại trại trẻ mồ côi nếu lỡ thể hiện bản thân một chút nào.
Lê Phong khi ấy đau lòng đến mức kéo cô vào phòng, dạy cô cách sống như một con người thật sự, có mong muốn, có cảm xúc. Anh muốn cô sống thoải mái, xem nhà họ Lê là mái ấm thật sự.
Nhưng chuyện tình cảm này thì khác hoàn toàn!
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận đang cuộn trào trong lòng, giữ cho giọng nói ổn định:
"Anh không phản đối việc em yêu đương. Thậm chí nếu em yêu cái thằng như Âu Văn Đống, anh cũng cắn răng chịu được."
Ở góc cầu thang, Âu Văn Đống đang nghe trộm suýt nữa thì rơi khỏi bậc thang.
"……???"
Cái gì? Ý gì đây? Tôi là phương án B sao?
Lê Phong gằn giọng:
"Nhưng Lý Kiến Hề thì không được.
Hắn ta là một NPC, có thể tan biến bất cứ lúc nào cùng với cái hệ thống khốn kiếp kia.
Chuyện giữa hai người, dù có tình cảm thật, thì cũng chỉ tồn tại trong mấy cái phó bản ma quái ấy.
Em muốn gặp hắn ta? Em phải đánh đổi bằng cả tính mạng.
Ngay cả một bó hoa sinh nhật, hắn ta cũng không thể tặng cho em."