Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 415

Lê Tri vẫn nhớ rõ những gì Lý Kiến Hề từng phải trải qua trong phó bản trước. Anh đã bị hệ thống ép biến thành một sinh vật nửa người nửa bướm, đau đớn giằng xé thể xác và linh hồn. Nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến lòng cô se thắt.

Nếu hình phạt của hệ thống dành cho anh vẫn chưa chấm dứt, thì việc cô cố triệu hồi anh trong phó bản này chẳng khác nào đẩy anh vào một bi kịch mới. Có thể, anh sẽ trở thành một oan hồn bị giam cầm nơi thôn này, đêm đêm bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong đau đớn, không thể thoát ra.

Nghĩ đến đó, Lê Tri nắm chặt tay.

Cô không nỡ. Dù có cô đơn, cũng không thể nhẫn tâm để Lý Kiến Hề thêm một lần đau đớn như vậy nữa.

Ngôi nhà đầu tiên nằm ngay cạnh cổng thôn đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn trơ lại vài thanh dầm gỗ gãy nát nhô lên từ đống đổ nát.

Ngói vỡ, đất vàng lở loét. Từ những khe hở lổn nhổn đó mọc lên cỏ dại đã úa màu, khô khốc như tóc người chết.

Khung cảnh này khiến cả căn nhà chẳng khác nào một ngôi mộ hoang phế giữa lòng thôn.

Lê Tri leo qua bức tường đất, dùng chiếc cuốc trong tay cẩn thận dọn sạch lớp cỏ um tùm, để lộ ra những đồ gỗ đã mục ruỗng. Ở một góc khác, cô nhìn thấy một chiếc thang gỗ cũ kỹ bị đổ nghiêng. Thang này vốn dùng để lên tầng hai, nhưng giờ thì sàn tầng trên đã sập, từ tầng một ngẩng lên là có thể thấy thẳng lên mái nhà trống hoác.

Căn nhà không còn đồ đạc gì quý giá. Mọi thứ dường như đã bị thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại vài món quá nặng không thể mang theo.

Chắc chủ nhà đã bỏ đi trong vội vã.

Vụ thảm sát xảy ra vào ban đêm, nếu nạn nhân ngủ trong lúc bị tấn công, chắc chắn giường sẽ có dấu máu.

Lê Tri cúi xuống kiểm tra khung giường đã mục nát, nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì đáng nghi. Có vẻ như chủ nhà đã kịp rời đi trước khi vụ án mạng xảy ra.

Cô vòng qua một căn phòng khác và phát hiện một chiếc tủ quần áo cũ đứng xiêu vẹo trong góc tường. Mặt tủ dán đầy những bức tranh đã phai màu. Tấm gương nhỏ ở giữa cửa tủ thì vỡ nát, chỉ còn khung gương trơ trọi như một hốc mắt trống rỗng.

Lê Tri ngồi xổm, nhẹ tay kéo cửa tủ. Cánh tủ lập tức rơi rụng từng mảnh, rệu rã như đã chờ sụp đổ từ lâu.

Bên trong, treo một chiếc váy đỏ.

Chủ nhà đã mang đi hết những gì cần thiết, vậy vì sao lại để lại một chiếc váy đỏ rực thế này?

Lê Tri rút chiếc váy từ cái móc treo rỉ sét ra.

Váy có kiểu dáng cổ điển, tay ngắn và cổ bèo, bụi bẩn bám đầy vải nhưng đường may, cổ tay áo và phần eo vẫn còn nguyên vẹn, gần như chưa từng được sử dụng.

Cô cầm váy lên, quan sát kỹ một hồi rồi cẩn thận phủi bụi, gấp lại và nhét vào ba lô.

Phòng livestream bắt đầu nổ tung:

—— "Chị làm cái gì vậy? Váy đỏ như thế rõ ràng có oán khí mà chị dám mang đi sao?"

—— "Tui phục độ gan lì của chị streamer thật sự đó!"

—— "Chị cứ liều lĩnh kiểu này là không qua nổi đêm nay đâu nha!"

Dù không đọc được bình luận vì camera gắn trên đầu, Lê Tri vẫn nhớ mình là một streamer. Cô vừa trèo ra khỏi tường vừa nói:

"Nhà đầu tiên ngay cổng thôn mình đã khám phá xong. Không có vết máu, nên chắc đây không phải hiện trường vụ thảm sát. Nhưng mình đã tìm thấy một chiếc váy đỏ khá đặc biệt, có thể nó liên quan tới bí ẩn của thôn này. Mình sẽ tiếp tục đi sâu hơn, các bé yêu theo dõi tiếp nha!"

Cô men theo con đường đất lởm chởm, nơi từng là lối chính trong thôn. Hai bên đường, những gốc cây cổ thụ bị bóc vỏ trơ trụi, thân cây cong queo như đang quằn quại trong đau đớn.

Các rãnh dẫn nước xưa kia giờ đây khô cạn, chỉ còn lại vết bùn nứt nẻ và rác rưởi mục nát.

Không xa có một cái ao thôn bị bỏ hoang. Dù phần lớn đã khô cạn, vẫn còn một khoảng nước đọng ở giữa, bốc lên mùi tanh hôi lẫn bùn thối. Mặt ao phủ đầy cành cây mục và lá rụng đen sì.

Bờ ao cao gần bốn mét. Lê Tri nhặt một viên đá ném xuống, nghe rõ tiếng "tõm" vọng lại.

Cô đoán nước ở đây vẫn sâu khoảng ba mét.

Có lẽ nơi này từng dùng để trữ nước tưới tiêu cho cả thôn.

Vừa quay người định rời đi thì sau lưng vang lên một tiếng "tõm" khác. Lớn hơn, mạnh hơn — giống như có vật gì nặng vừa nhảy xuống nước.

Lê Tri lập tức quay lại, bước nhanh tới mép ao.

Mặt nước đục ngầu, vài bong bóng lăn tăn nổi lên, những cành cây khô khẽ rung động như vừa có vật gì khuấy động từ bên dưới.

Một cảm giác lạnh sống lưng tràn qua gáy cô.

Cái thôn này bỏ hoang bao năm, làm gì có ai còn sống mà tự dưng nhảy xuống ao?

Khán giả trong livestream gào lên:

—— "Có ma! Có ma thật rồi!"

—— "Chạy ngay đi streamer! Quỷ nước kéo cô xuống bây giờ!"

Mộng Vân Thường

—— "Mị đang xem mà chân cứ bị ai nắm lấy, thề luôn á!"

—— "Trời còn chưa tối, tụi nó đã không chịu yên rồi. Cảm giác đêm nay cực kỳ nguy hiểm luôn!"

—— "Tiếp tục đi chị ơi, tặng quà nè! Căng quá!"

Lê Tri nhìn mặt ao đầy nghi ngờ. Có thể có người c.h.ế.t đuối ở đây, biến thành lệ quỷ trú ngụ.

Cô lại nhặt một viên đá khác, ném xuống, rồi lùi lại quan sát.

Mặt nước im lìm. Không có gì xảy ra.

Nhưng khi cô vừa xoay người, tiếng "tõm" lại vang lên, mạnh như muốn kéo sự chú ý của cô trở lại.

Lê Tri thở dài, giọng lạnh băng:

"Muốn chơi thì tự chơi một mình đi nhé."

Người ta nói quỷ nước không thể rời khỏi nơi c.h.ế.t đuối trừ khi tìm được kẻ thế thân.

Lê Tri không lo bị nó đuổi theo, nên cứ tiếp tục bước đi.

Dù lòng cô vẫn lạnh đi vài phần.

Càng đi sâu vào thôn, những ngôi nhà đất xuất hiện dày đặc hơn. Hầu hết đều hoang tàn, cửa cổng cửa nhà đầy tranh Tết đã mục nát, mạng nhện giăng kín, những ô cửa đen ngòm như những hố mắt rình rập kẻ lạ xâm nhập.

Lê Tri tranh thủ trời còn sáng, nhanh chóng khám phá từng nhà.

Đa phần đều bị dọn sạch. Một số còn sót lại vài mảnh quần áo và chăn màn bị đất vàng phủ kín.

Một vài nồi niêu gỉ sét còn vương trên sàn, chứng tỏ lúc rời đi, chủ nhà đã không kịp mang theo hết.

Nhưng điều khiến cô rùng mình hơn là — trong ba căn nhà khác nhau, cô đều tìm thấy… váy đỏ.

Chúng không giống nhau. Có váy vải thô, có váy ren, có váy satin. Nhưng tất cả đều chung một điểm: màu đỏ tươi như máu.

Mà ở các thôn quê, váy đỏ thường chỉ mặc khi cưới xin.

Phong tục xưa cũ vốn nghiêm khắc, phụ nữ bình thường sẽ không tùy tiện mặc màu sặc sỡ.

Vậy vì sao mỗi nhà ở Thôn Lưu Gia đều có một chiếc váy đỏ?

Quan trọng nhất là — chưa có ai từng mặc chúng. Và khi rời đi, họ lại để những chiếc váy đỏ ấy ở lại.

Lê Tri càng lúc càng cảm thấy bất an. Váy đỏ ở đây không đơn thuần chỉ là váy đỏ.

Nó giống như một ký hiệu. Một lời nguyền. Một dấu ấn c.h.ế.t chóc nào đó được cả thôn mặc nhiên chấp nhận.

Tại ngôi nhà thứ năm, cô dùng cuốc đào lớp đất đổ dưới giường thì phát hiện vết m.á.u dính lên tường. Máu đã khô lại, chuyển sang màu nâu đen nhạt nhòa theo thời gian.

Cô ngồi xổm xuống, ghép các mảnh giường bị sập, liếc thấy vệt m.á.u chảy từ đầu giường xuống chân.

Lê Tri đứng dậy, đo đạc sơ bộ vị trí các vết máu, từ đó hình dung ra cảnh tượng lúc án mạng xảy ra: hung thủ đứng ngay cạnh giường, vung d.a.o c.h.é.m xuống cổ nạn nhân. Máu phun tung tóe, b.ắ.n lên tường, văng xuống gối, chảy thành dòng ướt đẫm nệm giường.

Cô điều chỉnh góc quay camera, ghé sát vào ống kính:

"Các bé yêu, mình vừa tìm thấy vết tích của nạn nhân đầu tiên rồi. Mấy bạn có thấy rõ vết m.á.u này không? Đây chính là nơi người đó bị sát hại."

Lượng người xem và quà tặng trong phòng livestream tăng vọt.

Bình Luận (0)
Comment