Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 475

Ban đêm ở làng Tống Thân trở nên lặng như tờ, tĩnh mịch đến mức khiến người ta khó thở.

Sau khi vừa kết thúc cuộc điện thoại với cha mẹ trong cơn giận dữ, Ninh Tuyết quay đầu lại thì phát hiện Lê Tri cùng đạo diễn chẳng biết đã rời khỏi từ lúc nào. Chỉ còn Giang Xán, trợ lý của cô ta, đang đứng nói chuyện với ai đó trước một nhà xưởng cũ.

Ninh Tuyết nhíu mày, bực bội quát: "Giang Xán! Còn không mau lại đây!"

Trong nhà xưởng, Nghiêm Anh Duệ trông có vẻ lo lắng, giọng thấp hẳn xuống: "Cô thực sự muốn ở cùng cô ta trong ngôi nhà cũ đó sao? Căn nhà ấy... không ổn chút nào, có vấn đề rõ ràng đấy. Một mình cô ở đó, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?"

Giang Xán chỉ nhún vai, cười nhạt: "Tôi là trợ lý, thân phận này không cho phép tôi từ chối. Không sao đâu, tôi có cách đối phó."

Nghiêm Anh Duệ thở dài, ánh mắt lo lắng vẫn chưa nguôi: "Vậy cô phải cẩn thận đấy."

Sau khi tạm biệt đồng đội, Giang Xán kéo vali bước nhanh về phía Ninh Tuyết đang đứng. Thấy cô, Ninh Tuyết chỉ lạnh lùng lườm một cái rồi quay người đi thẳng, giày cao gót giẫm mạnh lên nền đất, dứt khoát tiến về phía căn nhà ngói đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ngôi nhà cũ ấy là căn duy nhất trong đám nhà bỏ hoang còn được bảo quản tương đối tốt. Cỏ dại trước cửa đã được dọn hết, một bóng đèn nhỏ treo dưới mái hiên phát ra ánh sáng vàng ảm đạm, chiếu lên cánh cửa gỗ đỏ đã bạc màu theo thời gian, trông vừa cổ quái vừa lạnh lẽo.

Ninh Tuyết khi nãy còn cao giọng, bây giờ đứng trước dãy cửa gỗ ấy lại khựng lại một chút, vẻ hùng hổ ban đầu bỗng chốc tan biến. Nhưng lời đã buông ra, giờ quay lại ở nhà xưởng chẳng khác nào tự vả vào mặt mình – mà đó là điều cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận.

Cô liếc nhìn Giang Xán rồi lạnh lùng hừ một tiếng: "Tối nay cô ngủ chung với tôi."

Dứt lời, cô ta ngẩng cao đầu, bước nhanh về phía cửa chính giữa như thể muốn chứng minh rằng bản thân hoàn toàn không hề sợ hãi.

Giang Xán nhìn bóng lưng cao ngạo ấy, trong lòng chỉ biết cười thầm – rõ là sợ c.h.ế.t đi được, nhưng sĩ diện lại to bằng trời.

Trong nhà ánh sáng lờ mờ, đồ đạc đều là của chủ nhân cũ để lại, cũ kỹ, lặng lẽ phủ đầy dấu vết thời gian. Chỉ có chiếc giường là mới, chăn ga gối đệm rõ ràng là được thay mới sạch sẽ. Ninh Tuyết đi quanh một vòng, tiện tay quẹt ngón tay lên kệ, rồi đưa lên soi dưới ánh đèn. Không có hạt bụi nào – cô ta mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng.

Cả một ngày mệt mỏi khiến Ninh Tuyết kiệt sức, cô ta nằm vật ra giường, bắt đầu ra lệnh như thói quen: "Giang Xán, đi đun nước cho tôi, tôi phải tẩy trang và rửa mặt."

Giang Xán không nói gì, lặng lẽ bưng chậu đi ra ngoài. Trong khi đó, Ninh Tuyết nằm trên giường, mắt nhắm lại, để mặc cho âm thanh tí tách của nước sôi từ xa đưa vào tai, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết cô ta đã ngủ bao lâu thì bỗng một giọng nói khàn khàn, mang theo âm điệu già nua và tiếng cười kỳ dị vang lên ngay ngoài cửa: "Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết..."

Ninh Tuyết trong cơn mơ màng khẽ đáp một tiếng, nhưng rồi đột ngột tỉnh táo khi nhận ra điều gì đó cực kỳ bất thường.

Trong căn nhà này, ngoài cô ta và Giang Xán ra thì làm gì còn ai? Vậy giọng nói ấy là của ai?

Cô ta ngồi bật dậy, ánh mắt dán chặt vào ô cửa sổ dán giấy hoa đã rách nát. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, một bóng người còng lưng lướt qua, chậm rãi bước về phía căn phòng cuối góc nhà.

Một cơn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng Ninh Tuyết. Cô ta hoảng hốt hét lên: "Ai đó?!"

Không chần chừ, cô nhảy khỏi giường, chạy vụt ra ngoài theo bóng người ấy. Bóng tối bao trùm mọi thứ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa chính phía sau lưng hắt ra. Trong thứ ánh sáng lập lòe đó, Ninh Tuyết chỉ kịp thấy bóng dáng kia khuất vào một căn phòng tối om ở cuối dãy nhà.

"Giang Xán! Giang Xán!" Lần đầu tiên, giọng Ninh Tuyết run rẩy, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày.

Mộng Vân Thường

Giang Xán đang đun nước, nghe tiếng hét liền chạy ra, thấy Ninh Tuyết mặt tái mét, chỉ tay về phía căn phòng cuối: "Có người! Có người vào đó!"

Giang Xán híp mắt nhìn theo hướng cô ta chỉ, giọng điềm tĩnh: "Chắc cô nhìn nhầm rồi. Trong căn nhà này chỉ có chúng ta thôi. Nước cũng đã sôi rồi, quay lại rửa mặt rồi ngủ đi."

"Không! Tôi không nhìn nhầm! Tôi thực sự thấy có người!" Ninh Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, hoảng loạn nắm lấy cổ tay Giang Xán, lôi kéo: "Chúng ta phải kiểm tra! Phải đi xem!"

Giang Xán chỉ muốn đ.ấ.m cho cô tiểu thư này một cú cho bớt tò mò. Trong phim kinh dị, những đứa như thế thường là đứa c.h.ế.t đầu tiên.

Nhưng thân là trợ lý, cô không thể trái lệnh. Thở dài, Giang Xán lấy từ trong túi ra một món đạo cụ phòng thân, rồi bước theo Ninh Tuyết đến gần căn phòng đó.

Bên trong tối om, không có đèn. Đứng từ cửa nhìn vào chẳng thấy gì, chỉ là một khoảng tối vô tận như miệng hang nuốt chửng mọi ánh sáng.

Giang Xán định mở miệng khuyên thì Ninh Tuyết bất ngờ rút điện thoại, bật đèn pin chiếu vào trong.

Ánh sáng yếu ớt quét qua căn phòng, rồi đột ngột dừng lại trước hai bức ảnh thờ đen trắng đặt trên bàn.

Đó là ảnh của một cặp vợ chồng già. Nét mặt họ như cười mà không cười, nụ cười méo mó vặn vẹo, đôi mắt trong ảnh như dính chặt vào hai người đang đứng ngoài cửa, lạnh lẽo, như thể đang thì thầm điều gì đó.

Ninh Tuyết thét lên kinh hoàng, âm thanh xé toạc sự tĩnh lặng của đêm.

Trong nhà xưởng cách đó không xa, Lê Tri bật dậy. Lê Phong cũng đã ngồi thẳng lên, sắc mặt nặng nề: "Tiếng của Ninh Tuyết."

Lục Thải Vi cuống quýt: "Hỏng rồi! Giang Xán cũng ở đó mà!"

Tiếng hét khiến cả nhà xưởng sáng đèn. Đạo diễn lao ra ngoài sân, hoảng hốt: "Có chuyện gì? Có phải Ninh Tuyết hét không?"

Không khí vốn tĩnh mịch giờ đây rối loạn.

Lê Tri và Lê Phong nhanh chóng mặc đồ, chạy ra. Đạo diễn vừa thấy Lê Phong liền túm lấy tay anh: "Lê Phong! Đi với tôi! Phải xem có chuyện gì!"

Họ vừa ra đến cửa thì Ninh Tuyết từ xa đã loạng choạng chạy về, nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa thấy đạo diễn liền nhào tới: "Đạo diễn! Có ma! Thật sự có ma!"

Mười phút sau, mọi người tập trung trong phòng của Lý Kiến Hề. Ninh Tuyết tay run run cầm cốc nước nóng, sắc mặt trắng bệch: "Tôi thấy rồi! Thật sự thấy! Có một bà cụ bước vào gọi tên tôi!"

Không khí nặng nề bao trùm. Người trong đoàn ai nấy mặt biến sắc, ngay cả đạo diễn cũng không giấu được sự bực bội.

Mới đêm đầu tiên mà đã xảy ra chuyện thế này, sau này còn quay được gì nữa?

Ông ta quay sang Giang Xán: "Cô ấy nói vậy, cô có thấy không?"

 

Bình Luận (0)
Comment