Giang Xán hơi do dự, nhưng rồi vẫn tỏ ra lúng túng, đúng chất một trợ lý nhỏ bé: "Tôi... tôi không thấy gì. Lúc đó tôi đang đun nước ở ngoài, nghe Ninh Tuyết gọi thì chạy vào. Cô ấy nói thấy người đi qua, nhưng tôi không thấy gì cả, nên mới hỏi cô ấy có nhầm không."
Tất cả đều là sự thật, khiến Ninh Tuyết dù giận cũng không phản bác được.
"Chúng tôi thấy có hai bức ảnh thờ trong phòng đó. Tôi nghĩ họ trông hiền mà, không ngờ Ninh Tuyết lại sợ đến vậy."
"Hiền cái gì mà hiền?!" Ninh Tuyết gần như hét lên, ánh mắt đầy kinh hoảng: "Họ đang cười với chúng ta! Cười một cách đáng sợ! Không phải là nụ cười bình thường! Tôi thề đấy là ma!"
Giang Xán bình thản nói: "Không phải cười với chúng ta, là cười với ống kính. Khi chụp ảnh, người ta hay cười mà."
"Không phải!" Ninh Tuyết run rẩy phản bác: "Không phải kiểu cười đó! Tôi không ở đây nữa! Tôi muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức!"
"Đủ rồi!" Đạo diễn rốt cuộc cũng nổi giận, giọng trầm xuống như sấm: "Chỉ vì cô nhìn nhầm mà khiến cả đoàn mất ngủ giữa đêm! Nếu thật có ma thì cô còn sống mà chạy ra được à?"
Ông liếc nhìn Lý Kiến Hề vẫn lạnh nhạt như không quan tâm, trong lòng tức đến phát điên. Rồi ông quát: "Muốn đi thì đi ngay! Vai nữ chính bỏ cũng được! Lê Tri còn hợp vai hơn cô!"
Ninh Tuyết sững người. Câu đó như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng của cô ta.
Một giây sau, cô ta cắn môi, hai mắt đỏ bừng: "Tôi không đi! Tôi đã bỏ tiền đầu tư vào bộ phim này! Tôi nhất định sẽ quay đến cùng!"
Trợ lý ghé tai đạo diễn thì thầm: "Chiêu khích tướng của đạo diễn hay thật."
Đạo diễn chỉ biết trợn mắt – ông ta thật lòng chỉ muốn Ninh Tuyết bỏ vai thôi mà!
Dù vậy, ông vẫn phải giữ thể diện cho đoàn phim. Ông thở dài, nhìn Ninh Tuyết: "Đã bảo cô ở trong nhà xưởng với mọi người thì không chịu. Giờ gặp chuyện mới biết sợ hả? Có đáng không?"
Ninh Tuyết rưng rưng nước mắt: "Tôi quay lại nhà xưởng."
"Đồ đạc để mai lấy sau, còn chăn gối dự phòng." Lê Phong lên tiếng: "Muộn rồi, mọi người nên nghỉ ngơi."
Nghe Lê Phong nói, đạo diễn lập tức gật đầu theo: "Đúng, đúng, làm theo lời Lê Phong đi."
Ninh Tuyết chọn căn phòng nằm giữa hai phòng khác, kéo Giang Xán vào ngủ cùng.
Sau màn hỗn loạn ấy, nhà xưởng lại chìm vào tĩnh lặng.
Trong một căn phòng khác, Lê Tri và Lục Thải Vi nằm chung một giường. Không rõ đã ngủ bao lâu, Lê Tri bất chợt tỉnh giấc vì một âm thanh kỳ lạ.
Tiếng va đập lạch cạch vang vọng ngoài hành lang – như tiếng hai hàm răng va vào nhau, run rẩy, rét mướt.
Lê Tri mở mắt, quay đầu nhìn về phía rèm cửa. Ánh sáng ngoài sân chiếu xuyên qua lớp vải mỏng, in bóng một dáng người gầy còng, đang đứng bất động giữa đêm.
Bóng người đứng nghiêng ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích, nhưng phần cằm gầy gò đang chuyển động lên xuống, phát ra những âm thanh lạ lùng như tiếng xương khô va vào nhau. Âm thanh ấy quái dị đến rợn người. Có vẻ như người đó cảm nhận được ánh nhìn đang đổ dồn vào mình, bỗng khựng lại rồi quay đầu. Cái quay đầu rất chậm, nhưng đủ khiến người trong phòng dựng tóc gáy.
Mộng Vân Thường
Trên tấm rèm mỏng, ánh trăng lờ mờ hắt lại hình một bóng đen gầy nhom, vai so, cổ rụt. Là một người phụ nữ, búi tóc kiểu xưa, tóc lưa thưa được cuốn gọn lại phía sau bằng một chiếc khăn cũ kỹ quấn quanh đầu. Gương mặt không rõ nét, nhưng đôi mắt lõm sâu như hai hốc tối om lại nhìn thẳng vào trong phòng. Cặp môi khô quắt khẽ hé mở, hàm răng sứt mẻ va vào nhau liên tục, vang lên thứ âm thanh ghê rợn như ai đang cười khe khẽ.
Ngay khoảnh khắc đó, ba người trong phòng cùng lúc nín thở, hơi thở chậm lại như bị bóp nghẹt.
Lê Tri ngồi im, không chớp mắt. Không lên tiếng.
Một lúc sau, cái bóng đó bắt đầu xoay người, động tác khập khiễng, như mỗi bước đi đều kéo lê một bên chân. Từng chút một, nó rời khỏi khung cửa sổ, bóng trên rèm cũng dần mờ đi rồi biến mất hẳn.
Lục Thải Vi như trút được gánh nặng, khẽ rít một hơi rồi thì thầm: "Đi rồi chứ?"
Lê Tri nhắm mắt lại, giọng nhỏ nhưng dứt khoát: "Ừ, ngủ đi."
Đêm ấy, không có gì kỳ lạ xảy ra thêm. Ba người cứ như vậy ngủ một mạch đến sáng.
Ánh sáng ban mai yếu ớt tràn vào sân nhỏ khi cả đoàn bắt đầu rửa mặt và ăn sáng. Lê Tri đứng bên cạnh vòi nước cũ, khẽ liếc nhìn quanh. Không thiếu người, không ai mất tích, không ai bất thường. Mọi chuyện có vẻ yên ổn hơn cô tưởng.
Thế nhưng cái không khí vẫn nặng nề, nhất là sau màn náo loạn của Ninh Tuyết đêm qua – tin tức ấy đã lan khắp đoàn, ai nấy đều trở nên dè chừng và bất an, nhất là khi địa điểm quay nằm giữa ngôi làng Tống Thân kỳ quái này.
Đạo diễn nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của đoàn, trong lúc ăn sáng liền đập mạnh tay xuống bàn, giọng ông gằn lên: "Mọi người tỉnh táo lên! Còn mấy cảnh nữa thôi, quay xong phần ở làng Tống Thân là xong xuôi! Ráng chịu đựng thêm chút nữa, đừng để lãng phí công sức mấy hôm qua!"
Câu nói nhận được một tràng hưởng ứng yếu ớt.
Đạo diễn chau mày, ông biết phải đẩy nhanh tiến độ, không thể để bầu không khí u ám này kéo dài thêm nữa. Ăn xong, ông lập tức thúc giục đoàn dọn đồ ra địa điểm quay đầu tiên trong ngày.
Trưởng làng dẫn đường, im lặng và nghiêm nghị. Họ vượt qua một ngọn đồi thấp, sương sớm vẫn còn lảng vảng trong không khí. Bên kia dốc, một mảnh đất vàng rộng mở ra dưới bầu trời xám tro của buổi sáng, cỏ dại mọc lởm chởm, ngả nghiêng theo gió.
Phía sau bụi cỏ là một cảnh tượng chẳng ai ngờ tới — một dãy mộ nhỏ bằng đất nung xếp san sát, hình dáng như những ấm sành bị úp ngược. Các miệng mộ từng được bịt kín bằng gạch, nhưng lớp đất vàng trôi xuống theo thời gian đã phủ lên gần hết, chỉ còn lộ ra chóp mộ nhô ra như mấy cái u đất lởm chởm giữa đồng.