Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 477

Nếu không có trưởng làng dẫn đường, dù có vô tình bước ngang qua đây, e rằng cũng chẳng ai nhận ra nơi này thực chất là một nghĩa địa. Không có bia mộ, không có dấu hiệu gì rõ ràng — chỉ là một khoảng đất trống bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ vào bên trong, ai nấy đều phải lạnh sống lưng khi thấy những nấm mộ ấm sành xếp san sát nhau, dày đặc như tổ ong. Không khí nơi này nặng nề, lạnh lẽo, như thể đang bị một lớp sương u uất bao phủ.

"Đây chính là nghĩa trang của làng chúng tôi." Trưởng làng lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn như tiếng gió xào xạc qua kẽ lá khô. Đôi mí mắt già nua sụp xuống, che khuất ánh nhìn khiến chẳng ai có thể đọc được biểu cảm thực sự sau đôi mắt ấy.

"Ngày xưa, người già trong làng, đến tuổi sáu mươi là sẽ được đưa tới đây." Ông ta nói tiếp, giọng đều đều, chẳng rõ đang kể chuyện hay đang thú nhận điều gì kinh hoàng.

Người trong làng sẽ đào sẵn một ngôi mộ nhỏ, gạch được chuẩn bị chất ngay bên cạnh. Con trai ruột sẽ là người cõng cha mẹ vào bên trong mộ, đặt họ nằm xuống. Từ đó, mỗi ngày, đứa con mang tới một bữa cơm, rồi đặt một viên gạch chặn ở cửa mộ. Ngày này qua ngày khác, cho đến khi cửa mộ bị lấp kín, và người nằm bên trong không thể bước ra được nữa.

Trước mặt mọi người lúc này là vô số những ngôi mộ ấm sành như thế. Chúng không chỉ là nơi chôn cất — mà là dấu tích của vô số cái c.h.ế.t trong im lặng, từng sinh mạng bị chôn sống một cách hợp pháp dưới danh nghĩa hiếu đạo. Cảnh tượng này khiến không khí xung quanh chợt như đặc quánh lại, lạnh lẽo len vào tận xương tủy.

Một thành viên trong đoàn phim rùng mình hỏi trưởng làng, cố gắng giữ vẻ mặt tỉnh táo: "Bây giờ chắc các ông đã bỏ tục lệ này rồi, đúng không?"

Trưởng làng khẽ gật đầu, đáp chậm rãi: "Từ thế hệ của tôi đã bãi bỏ rồi, nhưng..." Ông ta dừng lại giữa chừng. Như thể có điều gì đó muốn nói nhưng lại kìm lại, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Giờ đang là ban ngày, nhưng nơi này là nghĩa địa, các cậu nên tranh thủ quay nhanh rồi rời đi, đừng nán lại quá lâu."

Nghe vậy, đạo diễn không chần chừ liền ra hiệu cho mọi người bắt đầu chuẩn bị. Nhân viên thì làm lễ cúng bái, dựng cảnh, kiểm tra ánh sáng. Vài diễn viên được gọi đến khu phông nền dựng tạm để đạo diễn hướng dẫn diễn xuất.

Ninh Tuyết ban đầu vẫn cho rằng, với nhà đầu tư trực tiếp can thiệp, Lê Tri thể nào cũng sẽ được nâng tầm vai diễn, chiếm hết mọi đất diễn của cô. Nhưng khi bước vào phân đoạn đối diễn, cô mới phát hiện: cảnh quay của mọi người vẫn giữ nguyên, không thay đổi gì nhiều, Lê Tri vẫn chỉ là vai phụ với vài lời thoại ít ỏi. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi khó hiểu — cơ hội rõ ràng như vậy mà không biết nắm lấy, thật đúng là ngu ngốc.

Nhận thấy ánh nhìn soi mói của Ninh Tuyết, Lê Tri chỉ mỉm cười đáp lại, khiến đối phương bất giác quay đi nơi khác vì cảm thấy mất tự nhiên. Lúc đó, một diễn viên phụ khác tên Lục Thải Vi thì thầm với giọng đầy nghi hoặc: "Trưởng làng nói tục Tống Thân Động bị bãi bỏ từ đời ông ta, vậy cha mẹ ông ấy chắc cũng là do chính ông ấy..."

Triệu Dương Châu đứng bên cạnh hít sâu một hơi, gương mặt lộ rõ vẻ kinh sợ: "Tục lệ này khác gì g.i.ế.c người đâu. Những người già trong làng này đều từng tự tay chôn sống cha mẹ mình."

Đến khi tục Tống Thân bị xóa bỏ, làng Tống Thân cũng dần mục rữa theo. Người trẻ bỏ đi, chẳng ai muốn trở về, càng không có ai nguyện đưa cha mẹ già lên thành phố sống cùng. Còn những người lớn tuổi còn sống sót lại trong làng — họ không còn bị đem chôn sống nữa, nhưng lại bị chính con cháu mình bỏ rơi. Cả đời cô độc, lặng lẽ già đi trong một nơi bị lãng quên.

Một vòng luẩn quẩn đẫm máu, nơi người ta g.i.ế.c cha mẹ, rồi lại bị chính con cái ruồng bỏ. Ác nghiệt, tàn nhẫn, như một thứ quả báo khó tránh.

"Trước tôi còn thấy họ đáng thương," Lục Thải Vi lẩm bẩm, ánh mắt hoang mang nhìn những nấm mộ hình ấm sành. "Giờ thì thấy... đây là báo ứng."

Giữa lúc cả nhóm đang bàn tán, một nhân viên trong tổ lễ đột ngột chạy đến, mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt hét lớn: "Đạo diễn, nhang không cháy!"

Anh ta chìa ra ba cây nhang, đầu nhang mới cháy được một chút đã tắt ngúm. "Tôi cắm xuống là tắt liền, không có gió gì cả... mà nó cứ tắt hoài, không hiểu sao..." Anh ta lắp bắp, giọng run rẩy.

Mộng Vân Thường

Trong giới làm phim, đặc biệt là phim kinh dị, việc cúng bái trước khi quay là một nghi thức bắt buộc — có thể không ai thực sự tin, nhưng ai cũng e sợ. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Đặc biệt là sau vụ việc Ninh Tuyết gặp ma vào tối qua, giờ lại xảy ra chuyện nhang không cháy, không khí trong đoàn phim càng lúc càng căng thẳng. Mọi người nhìn nhau với ánh mắt bất an, như thể đang bị thứ gì đó vô hình đè nặng lên vai…

“Có phải mua nhầm nhang dỏm không vậy?” Đạo diễn chau mày, giọng hoài nghi. Không chờ ai trả lời, ông bước lên nhận lấy bó nhang từ tay nhân viên, tự tay châm lửa lại một lần nữa.

Bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc ở phim trường đã được chuẩn bị sẵn: tiền vàng cháy đỏ, mâm cúng bài trí đơn sơ mà cẩn trọng. Khung cảnh nghĩa địa giữa cánh đồng hoang, cỏ dại mọc ngang hông, không một bóng người ngoài đoàn phim, giờ lại càng thêm âm u rợn người. Dù đạo diễn nổi tiếng là người không mê tín, nhưng những nghi thức cần có vẫn được làm đầy đủ. Có lẽ vì chính ông cũng không muốn mạo phạm thứ gì đó không thể nhìn thấy.

Ông chắp tay cúi đầu, hướng về bốn phương, miệng lầm rầm như đọc lời khấn: “Kính thưa các bậc trưởng thượng, hôm nay chúng tôi mượn tạm đất quý để quay phim. Có điều chi mạo phạm, mong được rộng lượng tha thứ. Đồ cúng đơn sơ, lễ mọn tâm thành, kính mong các ngài đừng trách tội.”

Sau lời khấn, ông quay lại gọi lớn: “Tiểu Tuyết, Lê Tri, qua đây. Ai đóng vai chính thì đều phải ra cúng bái!”

Mọi người lần lượt bước tới. Có vẻ sau sự kiện kinh hoàng tối qua, ai cũng ít nhiều cảm thấy lo lắng. Riêng Ninh Tuyết, cô ấy khấn vái rất thành tâm, mắt nhắm nghiền, tay chắp chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Khi tất cả cắm nhang xuống đất, mọi ánh mắt đều bất giác nhìn chăm chú vào làn khói đang bốc lên. Trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm, khói nhang bay mỏng manh như hồn phách lẩn khuất. Một phút trôi qua, đạo diễn hừ nhẹ, gõ vào đầu nhân viên: “Nhang cháy tốt mà, ai nói nó tắt?”

 

Bình Luận (0)
Comment