Lê Phong vội vàng theo sát phía sau Lê Tri. Cánh cửa phòng trước mặt chỉ khép hờ, ánh đèn bên trong vẫn sáng trưng như có người đang sinh hoạt. Vì Lê Phong cao hơn nên tầm mắt anh có thể dễ dàng vượt qua vai Diệu Diệu, nhìn vào bên trong căn phòng.
Nhưng căn phòng hoàn toàn trống không.
Không có ai cả.
Diệu Diệu đứng chắn ngay cửa, một tay còn nắm lấy tay nắm cửa như muốn chặn họ lại, rõ ràng không có ý định cho ai bước vào. Dáng vẻ cô ta rất bình thản, không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối.
Lê Tri đưa mắt nhìn nhanh một vòng khắp phòng, rồi khẽ cúi đầu hỏi:
“Người vừa gõ cửa đâu rồi?”
Diệu Diệu khẽ nhíu mày, nét mặt như không hiểu chuyện gì:
“Người nào? Không có ai gõ cửa cả.”
Gió đêm tràn vào hành lang, lạnh đến thấu xương, mang theo mùi sương và một thứ mùi tanh nồng như máu. Lê Tri nhạy bén lập tức nhận ra sự bất thường. Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, rồi nhìn Diệu Diệu lần nữa. Người đối diện ăn mặc gọn gàng, mái tóc không rối, áo không dính máu, vẻ ngoài chẳng có gì khác lạ. Nhưng… quá bình thường lại là điều bất thường.
“Không có gì thì tôi muốn đi ngủ.” Diệu Diệu vừa nói vừa bắt đầu khép cửa lại.
Ngay khi cánh cửa sắp đóng hẳn, Lê Phong lập tức đưa tay chặn lại. Lê Tri không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Diệu Diệu.
“Diệu Diệu…”
Mộng Vân Thường
Ngón tay vừa chạm vào da thịt đối phương, Lê Tri lập tức giật mình. Một cảm giác lạnh lẽo tê buốt lan từ đầu ngón tay vào tận tim phổi.
Không phải là cái lạnh thông thường. Mà là thứ lạnh c.h.ế.t người — lạnh như da xác c.h.ế.t để qua đêm trong nhà xác, không có một chút sinh khí.
Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải gương mặt Diệu Diệu. Khuôn mặt ấy vẫn đẹp đẽ như mọi ngày, biểu cảm cũng không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt... lại trống rỗng đến rợn người. Không một tia cảm xúc, giống như linh hồn cô ta đã bị ai đó móc ra từ lâu, chỉ còn lại vỏ bọc.
Tí tách—
Một giọt m.á.u đỏ thẫm rơi xuống nền xi măng phía sau Diệu Diệu, vang lên tiếng nhỏ như đ.â.m vào màng nhĩ.
Lê Phong lập tức cau mày, không chần chừ đưa tay đè mạnh lên vai Diệu Diệu, xoay người cô ta lại.
Dưới ánh đèn vàng vọt, cảnh tượng sau lưng Diệu Diệu khiến cả hai anh em đều lặng người.
Phần sau đầu cô ta đã bị móc rỗng hoàn toàn.
Da đầu bị xé toạc như một quả táo bị gặm nham nhở, những dấu răng khuyết từng mảng hằn sâu. Máu và dịch não loang lổ từ trong vết thương chảy ra, nhuộm đỏ mái tóc dài, nhuộm ướt cả lưng áo. Giọt m.á.u cuối cùng nhỏ xuống từ vạt áo, tạo nên âm thanh tí tách khô khốc trong không khí đặc sệt.
Lê Tri từng chứng kiến vô số cảnh m.á.u me trong các phó bản, nhưng tận mắt nhìn thấy một người bị móc sọ rồi vẫn đứng đó như không có chuyện gì… vẫn khiến cô cảm thấy buồn nôn đến nghẹt thở.
**
Bên ngoài phó bản, đám khán giả livestream gần như đồng loạt hoảng loạn:
[A a a a a! Mị phải đi gọi chị Huệ gấp!!!]
[Cái đệt, từ nay tôi thề không bao giờ ăn não nướng nữa! Không bao giờ luôn!]
[Vậy… bên trong não người thật sự là như vậy sao? Cái chất trắng trắng kia còn dính đầy mạch m.á.u nhỏ, trời ơi, tôi nôn mất!]
[Con quỷ này… nó ăn sống người ta thật sao?]
[Chúng nó nhanh quá! Lê Tri mới nghe tiếng mở cửa rồi lao ra chỉ mới một phút mà cái đầu người đã bị ăn sạch rồi?!]
Không ít người rùng mình nhớ lại lời Quả Vải từng cảnh báo:
Lũ quỷ trong phó bản này càng ăn thịt người thì càng mạnh hơn. Bây giờ, đến cả bắt chước giọng người, chúng cũng làm được.
Tối nay không ai bước ra ngoài là nhờ lời nhắc nhở của Lê Tri. Có vẻ vì không tìm được con mồi, đám quỷ đã quyết định hành động táo bạo hơn — tấn công trực diện.
**
Không kịp nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn buộc Lê Tri phải hành động. Cô xoay người như cắt, rút loan đao c.h.é.m mạnh về phía sau.
“Khặc khặc—”
Một tiếng cười méo mó vang lên giữa đêm tối, lưỡi đao sáng loáng vừa vung lên đã c.h.é.m trúng kẻ đang lao đến.
Lê Phong không bỏ lỡ cơ hội, đẩy t.h.i t.h.ể Diệu Diệu ngã ngửa vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Ngoài hành lang, dưới ánh trăng mờ nhạt, hai bóng người gù lưng lặng lẽ xuất hiện trong màn sương mờ đặc.
Một nam một nữ.
Là bác Trương và dì Lưu — hai diễn viên đóng vai ông bà của Tiểu Tuyết.
Nhưng bây giờ, mặt họ trắng bệch như sáp, miệng vẫn còn dính m.á.u tươi, hai mắt trũng sâu như hốc mắt người chết, con ngươi xám đục lờ đờ, trông chẳng khác gì hai con quỷ đói.
“Bọn họ bị quỷ nhập rồi.” Lê Phong siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên căng thẳng.
Thanh loan đao của Lê Tri là khắc tinh của quỷ, nhưng khi quỷ nhập vào thân xác người sống, hiệu quả của vũ khí giảm đi đáng kể.
Bác Trương dáng người gầy còm, vai rụt lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai anh em. Ông ta đưa cánh tay khẳng khiu như cành khô ra phía trước, giọng khàn khàn vang lên giữa màn đêm:
“Cháu à… bác đói quá…”
Ngay lập tức, Lê Tri vung đao c.h.é.m thẳng vào bàn tay nhăn nheo ấy, m.á.u b.ắ.n tung tóe. Nhưng bác Trương như không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, vồ đến với những ngón tay sắc như móng vuốt.
Dù chỉ là thân xác người già, nhưng tốc độ và lực của hai con quỷ này nhanh đến mức kinh hoàng. Chúng di chuyển như bóng ma, để lại những vệt mờ nhòe trong không khí.
Dù Lê Tri và Lê Phong có kỹ năng chiến đấu tốt, nhưng vẫn bị chúng áp sát, mấy lần suýt bị móng tay cào trúng mặt. Lê Tri thậm chí còn bị giật đứt mấy sợi tóc.
Bọn quỷ… rõ ràng rất thích bắt đầu bữa ăn từ đầu người.
Mỗi nhát d.a.o của Lê Tri chỉ để lại vết thương ngoài da, không đủ làm chậm chúng. Dù có g.i.ế.c c.h.ế.t thể xác, hai con quỷ kia vẫn chưa chắc sẽ c.h.ế.t theo.
“Rút lui.” Lê Tri nghiến răng thu d.a.o lại.
Lê Phong cũng kịp hiểu ra, lập tức hô nhỏ: “Trói lại trước!”
Hai người đồng thời rút ra một sợi dây mảnh như tóc rồng từ túi đồ. Mỗi người giữ một đầu dây, hợp lực quấn lấy hai thân thể điên loạn kia. Dây vừa siết chặt, hai con quỷ lập tức rú lên những tiếng rít ghê rợn.
Sợi dây này không chỉ trói được người, mà còn có tác dụng trấn áp cả quỷ khí.
Hai anh em nhanh chóng kéo hai con quỷ về phòng bác Trương và dì Lưu, khóa cửa thật kỹ.
Sau đó, họ quay lại phòng Diệu Diệu.
Thi thể cô ta nằm giữa vũng máu, đầu rỗng, cơ thể hoàn toàn bất động, không thể giả sống thêm lần nào nữa.
Lợi dụng đêm tối, hai người dọn dẹp vết máu, xử lý xác chết, mang hành lý của Diệu Diệu về phòng mình. Tất cả được dàn dựng thành cảnh cô ta đã tự ý rời đi — không ai mất tích, không ai chết, không có gì đáng sợ xảy ra cả.
**
Nửa đêm còn lại trôi qua trong yên ắng.
Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, Lê Tri đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang.
“Đạo diễn! Có người trói bác Trương và dì Lưu nhốt trong phòng suốt đêm qua! Họ còn đang kêu cứu kìa!”
“Hả? Là sao?! Mau phá khóa! Họ có bị thương không?!”
Khi Lê Tri và Lê Phong bước ra, bác Trương và dì Lưu đã được giải cứu.
Cả hai người đều vô cùng tiều tụy, mặt trắng bệch, vết thương trên tay bác Trương khô lại nhưng vẫn còn dấu m.á.u thấm xuống từng ngón tay.
Họ không nhớ bất kỳ chuyện gì xảy ra trong đêm, chỉ biết tỉnh dậy thì đã bị trói chặt.
Cả đoàn phim rơi vào hỗn loạn. Mọi người sợ hãi bàn tán, còn đạo diễn thì đỏ mặt tía tai vì tức giận.
“Ai làm chuyện này hả? Tôi hỏi ai làm?!”
Lê Tri đưa tay lên che mũi, che đi biểu cảm điềm nhiên trên gương mặt mình.