Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 488

Một người chơi lên tiếng, cố tình lái hướng suy nghĩ: “Có khi nào là trộm không? Ở vùng quê hẻo lánh thế này, chúng ta lại đem theo nhiều đồ giá trị, dễ bị nhắm vào lắm.”

Lời nói lập tức chuyển hướng dư luận — từ ma quỷ thành trộm cắp.

Mọi người ào ào chạy đi kiểm tra hành lý.

“Ví của tôi mất rồi!”

“Chiếc đồng hồ hàng hiệu cũng không thấy đâu!”

“Có trộm thật rồi! Mọi người giữ kỹ đồ đạc đêm nay đi!”

Mộng Vân Thường

Sự sợ hãi ban đầu bị đè bẹp bởi nỗi lo mất của. Không ai còn để ý đến việc Diệu Diệu đã "rời đi", càng chẳng ai muốn nhắc lại chuyện bác Trương và dì Lưu bị trói.

Chỉ còn vài ngày nữa là đoàn phim sẽ quay xong. Lúc này, ai cũng mong có thể bình an rời khỏi nơi này, không ai muốn rước thêm phiền phức hay khơi lại những chuyện kinh hoàng đã xảy ra. Tâm lý chung đều là: tránh cho xong, giữ lấy mạng đã rồi nói gì thì nói.

Trong bữa sáng, bác Trương và dì Lưu ăn một cách hùng hục, rõ ràng là đói cồn cào như thể mấy ngày rồi chưa được ăn gì. Cảnh tượng ấy khiến Ninh Tuyết không nhịn được mà liếc mắt nhìn không ngừng. Cô ta vừa gắp đồ ăn, vừa lẩm bẩm:

"Ăn như thể sắp c.h.ế.t đói tới nơi ấy."

Nói rồi, cô ta quay sang bảo Giang Xán:

"Đi lấy thêm đồ ăn cho họ đi."

Dì Lưu lúc ấy bỗng ngẩng lên nhìn Ninh Tuyết, đôi mắt hiền lành của bà ta bỗng ánh lên một tia quái dị không thể gọi tên, trên môi nở nụ cười dịu dàng đến sởn gai ốc:

"Cảm ơn cháu, Tiểu Tuyết."

Ninh Tuyết lập tức cứng người, sống lưng lạnh toát. Cô ta tránh ánh mắt bà ta như trốn tránh một con rắn độc, vội quay đi, không nói thêm gì nữa.

Sau bữa ăn, mọi người tiếp tục lên núi để quay cảnh di dời mộ. Lê Tri đi ở phía sau, tranh thủ kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua cho nhóm người chơi nghe. Khi nghe xong, Nguyên Khánh lạnh sống lưng. Anh ta không ngờ rằng giả thiết của mình về việc “quỷ ăn người” lại là sự thật – không chỉ ăn, mà còn nhai nát cả bộ não. Giữa ánh nắng ban ngày, cơn rùng mình vẫn không dứt.

Diêm Anh Duệ nhíu mày, đưa ra phân tích:

"Đêm đầu tiên và đêm thứ hai chúng chưa gõ cửa, có lẽ là vì chưa đủ sức mạnh. Nhưng sau khi phục kích g.i.ế.c c.h.ế.t A Tùng đêm thứ hai, chúng hấp thụ được gì đó từ cơ thể cậu ta, nên sức mạnh đã tăng vọt. Khi không bắt được ai vào đầu đêm qua, chúng bắt đầu giả giọng người, gõ cửa lừa nạn nhân. Giờ thì càng rõ ràng – tối qua chúng đã ăn não của Diệu Diệu, nên đêm nay có thể còn mạnh hơn nữa."

Hình Thanh Việt giật mình:

"Chỉ ăn mỗi cái não thôi mà cũng tăng được sức mạnh à? Thế thì đêm kia chúng đã ăn cả A Tùng rồi còn gì, xương cũng chẳng còn lại một mẩu."

Ai nấy đều không khỏi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trong căn phòng của A Tùng: sàn nhà sạch sẽ đến đáng ngờ, không một giọt m.á.u vương lại, không dấu vết vật lộn, cứ như cậu ta bốc hơi khỏi thế gian.

Một người khác tiếp lời:

"Hai cái bóng còng lưng hôm đó... chúng bò lê trên nền nhà, l.i.ế.m sạch từng vệt máu, từng giọt một..."

"Não là bộ phận then chốt của cơ thể người." Nguyên Khánh nói, giọng thấp và chậm. "Nếu đúng là thứ đó hấp thụ được sức mạnh từ não, thì chỉ một bộ não là đủ để nó tiến hóa rồi."

Lê Tri lên tiếng, giọng cô mang theo vẻ nặng nề đầy cảnh giác:

"Sức mạnh của chúng đang tăng lên, và dường như điều kiện g.i.ế.c người cũng đang thay đổi. Có thể đêm nay, chúng không cần gõ cửa nữa mà sẽ trực tiếp phá cửa xông vào. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

Một người chơi cất tiếng:

"Giết hai ông bà kia có ích gì không?"

"Không đâu." Diêm Anh Duệ quay sang nhìn người vừa hỏi, ánh mắt nghiêm nghị:

"Bác Trương và dì Lưu chỉ là vật chứa. Nếu g.i.ế.c họ, quỷ sẽ nhập vào người khác. Lúc đó, nếu nó biết che giấu thì chúng ta càng không thể nhận ra, sẽ nguy hiểm hơn nhiều."

Trong lúc trò chuyện, cả nhóm đã tiến vào khu rừng hoang u ám, nơi đầy rẫy mộ ấm sành – thứ tàn tích của một hủ tục rùng rợn từng tồn tại ở làng này.

Sương sớm vẫn còn phủ mờ những tán cây, làn hơi nước mỏng tang đọng trên cỏ, khiến đôi giày và ống quần của họ ướt nhẹp.

Ngôi mộ ấm sành mà đoàn phim dựng từ hôm qua, sau khi được làm cũ đi, đã hoàn toàn hòa lẫn với những ngôi mộ thật xung quanh. Không ai phân biệt nổi nữa.

Mọi thứ được chuẩn bị nhanh chóng. Buổi quay bắt đầu, cảnh di dời mộ diễn ra suôn sẻ. Mọi người đều căng thẳng, nhưng không ai gặp lỗi gì... cho đến khi đến phân đoạn cuối – phá lớp gạch bịt kín miệng mộ để lấy hài cốt ra.

Theo kịch bản, bên trong chỉ có bộ xương giả đã được đặt từ hôm qua. Thế nhưng, khi diễn viên phụ đóng vai thầy cúng vừa đập vỡ lớp gạch, một tiếng hét xé toang bầu không khí tĩnh lặng vang lên.

Anh ta ngã ngồi xuống đất, mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng nhìn vào cái hố đen ngòm trước mặt, tay run rẩy chỉ vào trong miệng mộ, không nói thành lời.

Đạo diễn vốn đang xem cảnh quay qua màn hình cũng lập tức cảm thấy bất ổn. Ông ta vứt luôn cả tai nghe, chạy như bay đến hiện trường.

Lê Tri cùng mấy người khác cũng nhanh chóng chạy đến.

Khi ánh đèn pin rọi xuống cái hố chật hẹp kia, ai nấy đều c.h.ế.t sững.

Bên trong không còn là bộ xương giả mà nhân viên đã đặt từ trước – thay vào đó, là một đống hài cốt thật, lấm lem máu, chen chúc trong không gian nhỏ hẹp. Vài cái sọ người lăn lóc ở mép hố, hốc mắt trống rỗng, đen ngòm, như đang nhìn chằm chằm ra ngoài với ánh nhìn u oán.

Không ai nhầm được. Đây là xương người thật.

Đôi chân đạo diễn lập tức mềm nhũn, ông ngã khuỵu xuống đất. Nhân viên đứng gần đó cũng bị dọa đến tái mét, miệng há hốc, không thốt được tiếng nào.

Rõ ràng hôm qua chính họ là người đặt bộ xương giả vào và tự tay bịt kín miệng mộ. Không lý nào lại có người lén phá tường gạch, nhét đống hài cốt thật này vào rồi xây lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lê Tri.

Cô giật mình.

Đêm qua, chính cô và Lê Phong là người đã chôn xác Diệu Diệu ở phía sau nhà xưởng...

 

 

Bình Luận (0)
Comment