Đạo diễn với gương mặt nhăn nhó như muốn khóc quay sang nhìn Lý Kiến Hề, giọng run run:
"Giám đốc Lý…"
Từng sự cố kỳ quái nối tiếp nhau xảy ra trên phim trường, không ai dám chắc liệu có nên tiếp tục quay hay không. Trong đầu ông ta bỗng hiện lên một suy nghĩ điên rồ: lẽ nào giám đốc Lý vì bộ phim này mà bất chấp cả mạng sống? Thật sự không quan tâm đến chuyện sống c.h.ế.t nữa sao?
Vậy mà Lý Kiến Hề vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua:
"Có thể là chó hoang từ dưới lòng đất chui lên. Dọn sạch đi, tiếp tục quay."
Đạo diễn c.h.ế.t lặng:
"???"
Đệt mợ… Giám đốc Lý, anh không cần mạng nữa thật à?!
Nhưng Lý Kiến Hề lại quay sang ông ta, giọng chậm rãi:
"Tôi còn đứng đây, ông sợ cái gì?"
Đạo diễn giật mình, bừng tỉnh. Ờ nhỉ, mạng của giám đốc Lý chẳng phải còn quý giá gấp vạn lần cái mạng chó của mình sao? Người ta còn chẳng sợ, thì mình hoảng làm gì? Cùng lắm cũng chỉ là vài bộ xương… Không phải người thật là được!
Nghĩ vậy, ông ta nghiến răng, hô lớn:
"Dọn sạch hết đi! Tiếp tục quay!"
Khi mọi người quay lại công việc, Lê Tri nhân lúc hỗn loạn lặng lẽ xuống núi.
Cô đến nơi tối qua đã cùng Lê Phong chôn xác Diệu Diệu. Nhưng khi tới nơi, cô chỉ còn thấy những vết m.á.u loang lổ đã thấm vào lớp đất ẩm lạnh ngắt. Mảnh đất đã bị đào lên, t.h.i t.h.ể bên trong hoàn toàn biến mất.
Không nghi ngờ gì nữa. Diệu Diệu… đã bị ăn rồi. Và đôi vợ chồng già kia – thứ quái vật mang vỏ bọc người – đêm nay sẽ mạnh hơn gấp bội.
Lê Tri quay lại đỉnh núi đúng lúc cảnh quay di dời mộ đã thực hiện được một nửa. Sườn núi trải dài những tờ tiền giấy trắng bay lả tả trong gió, từng cơn gió lạnh rít qua đám cỏ khô. Một chiếc quan tài gỗ đen nằm đơn độc giữa vùng đất hoang vu, còn Ninh Tuyết thì đang cẩn thận đặt bộ xương đạo cụ vào trong.
Bỗng dưng, một cơn gió lớn gào thét tràn tới, cuốn theo bụi đất và cành khô khiến cả đoàn phim không ai mở nổi mắt. Tiếng gió như tiếng ai đó đang rên rỉ, gào thét từ dưới lòng đất trồi lên.
Bác Trương và dì Lưu – hai người già chỉ đứng xem từ xa – đột nhiên loạng choạng bước tới gần quan tài. Tay họ gầy khẳng khiu như cành củi mục, run rẩy vươn ra chạm vào mép quan tài. Trên khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ thèm khát kỳ dị không thể nào che giấu.
Giữa tiếng gió gào, một giọng nói khàn đục, già nua vang sát tai Ninh Tuyết:
"Tiểu Tuyết… bảo cha con… về dời mộ cho chúng ta… đi…"
Ninh Tuyết cứng đờ. Cô cảm nhận rõ ràng có một luồng hơi lạnh đang khóa chặt lấy mình như móng vuốt của thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Cô hét lên thất thanh, vung tay ném thẳng bộ xương đạo cụ ra xa.
Bộ xương bay thẳng, đập vào đầu dì Lưu. Bà ta "ái" một tiếng rồi ngã bổ nhào vào… quan tài!
Gió dừng lại. Không gian đột nhiên im lặng như tờ.
Đạo diễn tức đến bật dậy, vớ lấy bộ đàm quát om trời:
"Hai người làm cái quái gì vậy! Cảnh này đâu có các người! Tự tiện xông vào khung hình làm gì hả?! Suốt ngày phá rối!"
Nhân viên hậu trường vội vàng chạy đến kéo dì Lưu ra khỏi quan tài. Ninh Tuyết thì mặt tái mét, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm dì Lưu – trên trán bà ta đã sưng vù một cục to tướng.
Mộng Vân Thường
"Bà vừa nói cái gì với tôi?!" Ninh Tuyết nghiến răng.
"Câu gì cơ?" Dì Lưu đưa tay xoa đầu, vẻ mặt ngơ ngác: "Gió mạnh quá, bà đứng không vững, trượt chân ngã vào đó… chứ có nói gì đâu…"
Ninh Tuyết gằn giọng, nắm chặt cổ tay bà ta:
"Bà bảo cha tôi về dời mộ! Bà có ý gì?!"
"Bà… bà không quen cha mẹ cháu… bà đâu có nói gì đâu…"
"Thôi nào Tiểu Tuyết," một nhân viên bước tới khuyên nhủ, "Họ già cả rồi, tay chân chậm chạp, đừng chấp làm gì. Quay phim tiếp thôi."
Ninh Tuyết buông tay, ánh mắt không rời khỏi dì Lưu. Xung quanh cô là vô số ngôi mộ đất cũ kỹ, bị cỏ hoang phủ kín. Một luồng lạnh lẽo âm u lặng lẽ len lỏi vào sống lưng cô.
Cảnh quay di dời mộ kéo dài đến tận chiều. Vì cảnh này rất quan trọng nên bữa trưa được người trong làng mang lên tận nơi.
Có lẽ do cuộc trò chuyện hôm qua với Lê Tri, trưởng làng cùng vài người già khi nhìn thấy Ninh Tuyết thì ánh mắt đều không giấu được vẻ kỳ lạ.
Lê Tri lặng lẽ bước ra phía sau họ, bưng bát cơm vừa ăn vừa nghe tiếng thì thầm của một bà cụ đang làm đế giày.
"Không chỉ giống La Gia Phúc, mà còn giống cả bà nội cô ta nữa… Hồi trẻ, Lý Trân chẳng phải cũng trông như vậy sao?"
"Nếu Lý Trân và ông La còn sống, chắc sẽ vui lắm khi thấy cháu gái mình quay lại đây đóng phim…"
"La Gia Phúc đúng là…"
"Thôi bớt nói đi! Mắng La Gia Phúc chẳng khác nào mắng chính mình."
"Sao giống được? Ngày đó chúng ta là…"
Trưởng làng bỗng ho khan một tiếng, cắt ngang tất cả.
Mấy người già giật mình quay lại thì thấy Lê Tri đứng ngay sau, nụ cười nhàn nhạt như thể đã nghe hết. Trưởng làng lúng túng hỏi:
"Cơm có hợp khẩu vị không cháu?"
Lê Tri mỉm cười đáp:
"Ngon lắm ạ, cháu cảm ơn."
Ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt về phía Ninh Tuyết đang ngồi dưới mái lều, xung quanh là mấy nhân viên đang đưa nước đưa khăn:
"Các cụ đều là trưởng bối của Ninh Tuyết mà, chẳng lẽ không định qua chào hỏi cháu gái một tiếng sao?"
Mấy người già lặng lẽ nhìn nhau. Trưởng làng xua tay:
"Chúng tôi chẳng phải trưởng bối gì đâu. Cha mẹ nó mấy chục năm rồi không gặp lại, ông bà cũng mất lâu rồi… Chúng tôi không tiện làm phiền."
Lê Tri nhìn ông bằng ánh mắt chân thành:
"Cháu thấy Ninh Tuyết là người hiếu thảo mà. Hiếm khi cô ấy có dịp về làng, lẽ ra nên đến thắp nén hương cho ông bà nội. Ngày mai là ngày cuối đoàn phim quay ở đây rồi, sau này chưa chắc cô ấy có cơ hội quay lại."
Những người già trong làng đã sống cả đời ở vùng đất này. Thứ khiến họ lo sợ nhất… là khi c.h.ế.t đi chẳng còn ai thắp cho mình nén nhang.
Quả nhiên, bà cụ vừa nói chuyện ban nãy thoáng lưỡng lự. Đôi mắt mờ đục của bà liếc nhìn về phía những ngôi mộ đất cũ kỹ, nhưng rồi lại cúi đầu im lặng, không nói gì thêm.
Ninh Tuyết – hiện tại cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn xung quanh – đương nhiên đã nhận ra điều khác thường. Ánh mắt cô ta trở nên u ám, tâm trạng ngày càng khó chịu.
Ăn xong, mấy người già lặng lẽ thu dọn rồi rời khỏi đỉnh núi.
Lúc này, Lê Tri đang cùng Lê Phong bàn bạc kế hoạch cho đêm nay thì thấy Ninh Tuyết bước tới, sắc mặt không vui. Cô ta lạnh giọng hỏi thẳng:
"Cô vừa nói gì với họ?"