Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 491

Tiếng hét đầy tức giận của Ninh Tuyết vang vọng khắp sườn núi hoang vu, mang theo sự điên cuồng cùng áp lực nghẹt thở khiến cả đoàn phim thoáng chốc rơi vào im lặng.

Ai nấy đều biết quan hệ giữa cô ta và gia đình không tốt đẹp gì. Những lần cô ta nghe điện thoại trước đây, giọng nói lạnh lùng và lời lẽ khó nghe đều để lại ấn tượng không mấy thiện cảm. Nhiều người trong đoàn từng lắc đầu cảm thán: cha cô ta bỏ tiền giúp cô có vai chính, mở đường cho cô tiến vào giới giải trí, vậy mà cô ta chẳng hề biết ơn, ngược lại luôn thể hiện sự oán trách như thể cha mẹ đã nợ nần gì đó quá lớn không thể tha thứ.

Thế nhưng bây giờ, khi nghe thấy cô ta rống vào điện thoại bằng chất giọng tuyệt vọng pha lẫn phẫn nộ, rồi lại nhìn lên dãy mộ ấm sành nằm im lìm bên sườn núi, không ít người bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Có vẻ như những chuyện xưa cũ trong ngôi làng này không chỉ là lời đồn hay tình tiết phim ảnh đơn thuần—mà là thứ gì đó rất thật, rất đen tối, đang dần bám lấy từng người trong cuộc.

Không ai biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng giọng của Ninh Tuyết càng lúc càng kích động. Cô ta gần như gào lên, giọng khản đặc vì giận dữ:

"Tôi không quan tâm ông nói thật hay giả, lập tức về quê chuyển mộ cho ông bà đi! Nếu ông không làm gì sai thì sợ cái gì? Tôi không đến đâu hết! Ông mà không tới thì cứ chuẩn bị lo hậu sự cho con gái ông đi!"

Lục Ngạo ngồi một bên giả vờ kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hậu sự? Chẳng lẽ đến mức ấy sao?"

Lê Tri lơ đãng nghịch viên đá nhỏ trong tay, ánh mắt bình thản như mặt hồ:

"Có thể Ninh Tuyết cảm thấy mình sắp gặp chuyện. Khi hiện thực bắt đầu trùng khớp với phim, nỗi sợ không còn là diễn xuất nữa."

Sau khi dập máy, Ninh Tuyết hầm hầm bỏ đi, bóng dáng đầy oán khí khuất dần dưới con đường dẫn xuống núi. Đợi đến khi cô ta đã đi xa, những người khác mới dám cử động, lần lượt đứng lên, im lặng theo sau.

Về đến làng, Lê Tri không để lãng phí thời gian. Cô dẫn theo nhóm người chơi thẳng đến cổng làng, nơi đang dựng bối cảnh cho cảnh quay cuối cùng của bộ phim—cảnh nam nữ chính cùng nhau trốn thoát.

Cổng làng lúc này đã được xây dựng mô phỏng miệng một ngôi mộ ấm sành lớn, phần gạch đã bịt gần kín chỉ chừa lại một khe nhỏ phía trên để làm lối thoát. Những viên gạch bỏ đi chất thành đống bên cạnh, chờ dọn dẹp.

Lê Tri xắn tay áo, giọng đều đều mà dứt khoát:

"Chuyển đống gạch này về nhà xưởng trước đi."

Lúc này nhân viên trong đoàn còn đang bận quay phim trên núi, đây là thời điểm lý tưởng để hành động. Một người nhanh chóng chạy đi lấy dụng cụ hỗ trợ vận chuyển. Chẳng mất bao lâu, đống gạch đã được mang về, chất đầy trong căn phòng nơi nhóm người chơi nghỉ tạm.

Lần cuối khi trở ra, cả nhóm tình cờ bắt gặp Chung Vận—thành viên còn lại của đội Thiên Vấn—đang đứng chờ bên ngoài nhà xưởng. Trái ngược với bầu không khí nặng nề, cô ta lại mỉm cười tươi tỉnh:

"Mọi người khiêng gạch làm gì đấy?"

Người của đội Khổng Tước lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô ta.

Mộng Vân Thường

Chung Vận không hề bối rối, ánh mắt lại cố tình dừng lại trên gương mặt Lê Tri một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười—một nụ cười kỳ dị, khó lường.

Lê Phong và Lý Kiến Hề đều cau mày. Nhận thấy ánh nhìn không mấy thiện cảm từ hai người, Chung Vận chỉ nhún vai, giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng rồi quay người rời đi, bóng dáng cô ta tan vào bóng tối sau góc nhà xưởng.

Hình Thanh Việt thì thào:

"Chung Vận lại muốn giở trò gì nữa sao? Lục Thải Vi c.h.ế.t chưa rõ nguyên nhân, tôi nghi ngờ Thiên Vấn có dính líu."

Lê Tri không lên tiếng. Trong lòng cô đang gợn lên những nghi vấn.

Nụ cười ban nãy của Chung Vận quá khác thường. Không giống khiêu khích, không phải đe dọa, mà như một tín hiệu… Một thứ gì đó giống như lời mời gọi hoặc muốn hợp tác. Nhưng điều đó không giống tác phong của đội Thiên Vấn từ đầu đến giờ—họ luôn hành động lạnh lùng, độc lập và cực đoan.

Tuy nhiên, đây không phải lúc để truy xét sâu thêm. Còn nhiều việc quan trọng hơn cần lo trước mắt.

Trời dần tối. Cả nhóm bận rộn đến khi bóng đêm phủ kín sườn làng mới hoàn tất việc chuẩn bị. Đạo diễn cũng vừa từ trên núi trở về, thấy đám người chơi quanh quẩn trong nhà xưởng mà không giúp gì thì tỏ ra khó chịu, định mở miệng trách móc vài câu. Nhưng khi thấy Lý Kiến Hề đang đứng cạnh Lê Tri, ông ta lập tức nuốt lời vào bụng, chỉ gượng cười:

"Chỉ còn vài cảnh đêm nữa thôi, cố gắng nốt tối nay, mai quay xong là đóng máy!"

Hai ngày liên tục quay phim đến kiệt sức, ai nấy đều mệt lả, buổi tối ăn cơm chẳng còn ai có sức mà trò chuyện. Ngay cả Ninh Tuyết cũng không buông lời chua cay như thường lệ, thay vào đó lại lộ vẻ bất an.

Đạo diễn cố gắng khuấy động không khí, nâng ly rượu nói vài lời động viên, nhưng chẳng ai buồn đáp lại. Không khí yên ắng như mặt hồ chết.

Chỉ ăn được vài miếng cơm, Ninh Tuyết đã đặt đũa, giọng nhạt nhẽo:

"Đạo diễn, tôi về nghỉ trước. Cảnh đêm để diễn viên đóng thế quay trước, lát nữa tôi sẽ ra quay thêm một số đoạn có mặt."

Cảnh quay tối nay chủ yếu là cảnh chạy trốn, không cần quay cận mặt nhiều, nên đạo diễn cũng không khó dễ cô ta, chỉ gật đầu đồng ý. Ông ta vừa định dặn dò người đóng thế thì bỗng sực nhớ:

"À mà... Giao Vân đâu rồi?"

Trần Giao Vân, người đóng thế cho vai nữ chính, vốn là thành viên đội Thiên Vấn. Nhưng nhìn quanh không thấy cô ta đâu.

Đạo diễn sốt ruột hỏi một vòng, nhưng không ai biết tung tích cô gái đó. Ông ta tức tối đập tay xuống bàn, chuẩn bị mắng thì Chung Vận lên tiếng, giọng bình thản như chẳng có chuyện gì:

"Chiều nay tôi thấy cô ấy xách hành lý rời đi rồi."

Đạo diễn ôm trán, cảm giác đau đầu như sắp nổ tung:

"Thêm một người bỏ ngang! Tiểu Tuyết, đêm nay lại phiền cô vậy..."

Ninh Tuyết chỉ gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt, như thể sức lực đã bị rút cạn.

Cảnh quay tối diễn ra tại căn nhà cũ. Sau khi biết đó là nhà mình, Ninh Tuyết không những không thấy an tâm, mà càng lúc càng sợ hãi. Từng cảnh, từng câu thoại, từng hình ảnh như thể lấy ra từ cuộc đời thật của cô ta, khiến ranh giới giữa diễn xuất và hiện thực trở nên mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment