Nhưng chính vì vậy, đạo diễn lại hài lòng tột độ. Nhìn màn hình giám sát, ông ta gật đầu liên tục:
"Tiểu Tuyết tiến bộ thật rồi, đặc biệt là ánh mắt trong mấy cảnh này… xuất sắc!"
Lê Tri dõi theo, nhìn gương mặt tái nhợt không còn giọt m.á.u của Ninh Tuyết, trong lòng khẽ thở dài—làm nữ chính trong phó bản kinh dị, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Cảnh quay vừa kết thúc, Ninh Tuyết liền vùng vẫy rời khỏi căn nhà, giống như sợ chỉ cần ở lại thêm một phút, bản thân sẽ bị nó nuốt chửng. Cô ta kéo Giang Xán đi, không ngoái đầu lại.
Mãi đến khi mọi người đã trở về nhà xưởng nghỉ ngơi, Giang Xán mới lặng lẽ đến tìm Lê Tri, khẽ gõ cửa—đem đến một tin tức khiến cô không thể xem nhẹ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Giang Xán bước vào, giọng thấp xuống: "Ninh Tuyết cứ gọi điện cho cha cô ta, ép ông ta đến đây, nhưng ông ta không chịu, hai người họ cứ cãi nhau suốt."
Lê Tri trầm ngâm, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ đang tối đen, rồi cô nói khẽ: "Tối nay cô thử nói chuyện với cô ta một lần nữa xem. Tôi nghĩ chắc chắn cô ta có lý do riêng, nếu không đã chẳng khăng khăng đòi ông ấy về bằng được. Cô ta đang hoảng loạn, lúc này sẽ dễ bị tác động từ người bên cạnh."
Giang Xán gật đầu, không hỏi gì thêm. Cô liếc nhìn vào căn phòng sau lưng, nơi bóng dáng Ninh Tuyết đang ngồi lặng lẽ trong góc: "Được. Tôi sẽ thử." Rồi cô xoay người rời đi, để lại một câu dặn dò: "Mọi người cẩn thận nhé."
Lê Tri nở nụ cười nhẹ, như để trấn an mọi người: "Yên tâm."
Khi đêm buông xuống, nhà xưởng dần rơi vào tĩnh lặng. Không khí lạnh lẽo len lỏi qua những khe hở, khiến những tiếng côn trùng ngoài rừng vang lên càng thêm rợn người. Trong khi mọi người lần lượt về phòng, đóng cửa cài then, Lê Phong ngồi xuống cạnh bàn, xắn tay áo lên. Anh không do dự, rút con d.a.o mà Lê Tri chuẩn bị sẵn, dứt khoát rạch một đường sâu trên cánh tay.
Dòng m.á.u đỏ sẫm từ từ chảy vào chiếc bát sứ đã được đặt sẵn trên bàn. Máu chảy nhanh và nhiều, đến khi gần đầy một nửa bát thì Lê Tri mới vội vàng đưa bình xịt cầm m.á.u lại, tay run nhẹ khi xịt lên vết thương đang rỉ máu. Mùi tanh nồng đặc quánh trong không khí, khiến người ta có cảm giác như lồng n.g.ự.c bị đè nặng bởi một vật vô hình.
Lê Phong nhìn vết thương đã se lại, khẽ động tay: "Xong rồi. Giờ thì chờ thôi."
Mộng Vân Thường
Không nói thêm lời nào, Lê Tri bưng bát m.á.u bước ra ngoài, giơ tay hất thẳng toàn bộ xuống đất ngay trước cửa phòng. Máu tươi loang ra như một tấm thảm đỏ quỷ dị giữa đêm khuya.
Tắt đèn. Cả hai nằm im lặng, lắng nghe sự im lặng c.h.ế.t chóc ngoài kia.
Chỉ một lúc sau, từ trong bóng tối vang lên tiếng "cạch cạch" quen thuộc, như tiếng móng vuốt cào lên gỗ mục. Lê Tri lập tức mở mắt, cơ thể căng cứng.
Chúng đã đến. Sớm hơn mọi đêm.
Chắc chắn là bị mùi m.á.u tươi thu hút.
Sau tấm rèm cửa mỏng tang là hai cái bóng lưng còng, di chuyển chậm rãi, từng bước lê thê. Chúng đi ngang qua cửa sổ, dừng lại trước cửa phòng. Và rồi, Lê Tri và Lê Phong nghe rõ mồn một âm thanh rùng rợn—tiếng liếm. Âm thanh ướt át ấy vang lên giữa đêm tối, khiến sống lưng người nghe lạnh buốt.
Lê Phong thì thầm: "Chúng đang l.i.ế.m máu."
Dưới sàn, hai sinh vật giống người không còn chút nhân tính bò sát như loài thú ăn xác thối. Đôi mắt trũng sâu ánh lên sắc đỏ khát máu, môi nứt nẻ kêu gào trong vô thanh. Máu còn chưa khô, nhưng chúng đã l.i.ế.m đến giọt cuối cùng.
Rồi, như những con dã thú đánh hơi thấy con mồi, ánh mắt chúng dán chặt vào cánh cửa phòng.
Không có tiếng gõ. Thay vào đó là những cú đập đầy bạo lực, dứt khoát và điên cuồng.
Cánh cửa gỗ mỏng manh bị móng vuốt khô quắt của chúng cào rách. Gỗ mục gãy vụn. Nhưng phía sau cánh cửa không phải là căn phòng như trước kia.
Mà là một ngôi mộ.
Một cái hố mộ sâu, được xây bằng gạch xám lạnh lẽo, có hình dáng giống hệt một ngôi mộ ấm sành.
Miệng hố đen ngòm, rộng mở như muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì bước vào.
Chính là ngôi mộ từng chôn sống chúng.
Hai con quỷ cứng đờ. Sự tham lam và hung ác trên khuôn mặt vặn vẹo bỗng hóa thành hoảng loạn. Chúng bắt đầu lùi lại, từng bước, từng bước như bị một sức mạnh vô hình ép buộc.
Trong chiếc gương treo phía trên miệng mộ, hình ảnh của chúng hiện ra rõ ràng—bóng dáng vặn vẹo, lưng còng, mặt mũi biến dạng vì sợ hãi. Và phía sau chúng, một bóng đen dần hiện hình.
Một người phụ nữ mặc váy đen dài chạm đất, tóc xõa rũ rượi che hết khuôn mặt. Bóng ma đứng im lìm phía sau hai con quỷ, không nói lời nào, nhưng sự hiện diện ấy như thiêu rụi không khí xung quanh.
Cửa bị gió thổi tung. Rồi lại đóng sầm lại như có ai đó đứng phía sau đẩy vào. Không còn tiếng động nào. Mọi thứ rơi vào một thứ tĩnh lặng c.h.ế.t người.
Lê Tri kéo chăn lên cao, mắt không rời khỏi bóng tối phía ngoài. Bên cạnh, Lê Phong giữ chặt lấy con dao. Cả hai không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, không có tiếng động nào nữa. Hai người rón rén đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi căn phòng, len lỏi vào phòng bên cạnh của Lý Kiến Hề.
Lý Kiến Hề đang đợi. Trên sàn có sẵn hai tấm nệm. Anh đóng cửa lại, hỏi nhỏ: "Ổn chứ?"
Lê Tri ngồi xuống mép giường, gật đầu: "Chắc là đủ để giữ chân chúng tới sáng. Ngày mai nhất định phải vượt qua phó bản, không thì đêm mai sẽ không còn cách nào nữa."
Dùng nữ quỷ để ngăn ông bà của Ninh Tuyết chỉ là phương án tạm thời. Một lần. Duy nhất. Sự oán độc trong linh hồn của chúng quá sâu đậm, đến cả nữ quỷ cũng không cản được nếu chúng thực sự phát điên.
Phòng của Lý Kiến Hề được đạo diễn sắp xếp tốt hơn. Anh nằm một bên nệm, Lê Phong bên kia. Lê Tri nằm trên giường, ở giữa. Đèn không bật.
Trên livestream, khán giả điên cuồng:
[Cảnh này ngọt quá trời ơi!!! Cuối cùng cũng được ngủ chung phòng rồi kìa!]
[Tiểu Lý nhà mình ngoan ghê, không rời khỏi chị Tri nửa bước luôn đó.]
[Mị sắp nghẹn đường ăn rồi đây! Ấn đầu hai người họ vô nhau đi đạo diễn ơi!]
[Chờ mãi mới có cảnh couple mà anh vợ ngồi đó hơi bị thừa đó nha!]
Lê Phong lăn qua, nói ngắn gọn: "Ngủ đi."
Không ai lên tiếng nữa.
Lê Tri nằm im một lát, rồi chậm rãi trườn người ra mép giường, thả tay xuống.
Bàn tay cô vừa rơi khỏi mép giường thì lập tức bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Giường không cao, nên hai người có thể lặng lẽ nắm tay như thế—một người trên giường, một người dưới đất.
Lê Tri cười khẽ, xoay người lại, để tay nắm được thoải mái hơn.
Lý Kiến Hề không nói gì, chỉ khẽ bóp nhẹ tay cô một cái.
Chỉ một cái siết tay, không lời, nhưng đủ để xua tan mọi sợ hãi trong đêm tối lạnh lẽo này.
Đêm đó, Lê Tri ngủ ngon như chưa từng. Trong cái phó bản quỷ quái này, đây là lần đầu tiên cô ngủ được một giấc trọn vẹn. Có lẽ vì những người cô tin tưởng nhất đều ở cạnh bên.
Sáng hôm sau, hậu quả của việc nắm tay suốt đêm bắt đầu lộ ra—cô cảm thấy cánh tay trái đau nhức, giống như bị trật khớp.
Trong lúc rửa mặt, cô thấy Lý Kiến Hề cũng đang xoa xoa vai. Hai người liếc nhìn nhau, rồi không nhịn được mà bật cười.
Buổi sáng trong làng Tống Thân yên ả một cách kỳ lạ.
Bác Trương và dì Lưu, những người đêm qua bị quỷ nhập, vẫn xuất hiện tại bàn ăn, ngồi ăn uống như không có chuyện gì. Không vết thương, không m.á.u me. Nhưng quầng thâm dưới mắt họ đậm đến mức như bị nhuộm mực, khiến ai nhìn cũng rợn người.
Trưởng làng dẫn người tới, mang theo bữa sáng. Ông ta nghe nói đoàn phim sẽ đóng máy trong đêm nay, gương mặt tỏ ra luyến tiếc, còn dặn đi dặn lại: "Phải giữ sức, đừng quay quá khuya."
Bà cụ ngồi trong góc, tay cầm chiếc đế giày đang may dở, khẽ ngẩng lên nhìn về phía Ninh Tuyết.
Thấy cô ta vừa ăn xong đã lại đi ra góc xa gọi điện thoại, ánh mắt bà cụ thoáng d.a.o động. Tay vẫn cầm kim chỉ, nhưng bà đã đặt đế giày xuống, do dự vài giây, rồi lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ đi theo.