Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 496

Lượt xem: 30

Phong tục làng Tống Thân từ xưa đến nay vốn như vậy, La Gia Phúc làm theo lẽ thường, có gì là sai? Nhưng cái hố lẽ ra phải mất ba trăm sáu mươi lăm ngày để hoàn thành, ông ta lại chỉ dùng đúng ba ngày để lấp kín.

Ngày đặt viên gạch cuối cùng, qua khe hở nhỏ xíu còn sót lại, ánh mắt tuyệt vọng của mẹ ông ta hiện lên rõ mồn một. Bà nhìn ông ta, ánh mắt không hề trách móc, thậm chí còn như đang mỉm cười — nụ cười hiền từ, bình thản, và cam chịu, như thể mọi chuyện đều đã được bà chấp nhận từ trước.

La Gia Phúc cúi gằm đầu, bàn tay run rẩy ấn chặt viên gạch cuối cùng, chặn kín lối ra. Từ khoảnh khắc ấy, suốt bao năm sau, đêm nào ông ta cũng mơ thấy cảnh tượng đó — giấc mơ cứ lặp lại không ngừng, ám ảnh như một lời nguyền.

Giờ đây, khi sự thật bị chính con gái mình — Ninh Tuyết — vạch trần giữa đám đông, La Gia Phúc chỉ thấy nỗi xấu hổ và tức giận thiêu đốt lồng ngực. Ông ta giơ tay, không kiềm được mà tát con gái một cái.

Dù Ninh Tuyết xưa nay luôn bướng bỉnh, cứng đầu, nhưng chưa từng bị cha đánh bao giờ. Cô ngẩn người, ôm má, ánh mắt chất chứa nỗi kinh ngạc lẫn đau lòng, rồi quay người bỏ chạy, không nói thêm lời nào.

Tiếng trưởng làng vọng vào từ bên ngoài, vang lên như một lời nhắc nhở số mệnh: "Gia Phúc, đến giờ rồi, chúng ta lên núi thôi."

La Gia Phúc giật b.ắ.n mình, câu nói ấy đột ngột kéo ông ta về quá khứ. Hôm đó, ông ta cũng đứng ngoài cửa, gọi cha mẹ: "Cha, mẹ, đến giờ rồi, chúng ta lên núi thôi."

Họ gọi việc đưa người xuống mộ là “lên núi”, như thể chỉ cần dùng từ khác thì sự thật sẽ bớt tàn nhẫn hơn.

Nhưng lúc này, trong lòng La Gia Phúc lại dâng lên một nỗi sợ hãi ghê gớm, một cảm giác mơ hồ nhưng mãnh liệt rằng, trên đỉnh núi kia, có thứ gì đó đáng sợ đang chờ đợi ông ta.

Thế nhưng, mọi người đều đang đợi — không chỉ dân làng, mà cả luật sư, trợ lý của ông ta. Việc dời mộ là chuyện lớn, không thể trì hoãn, không thể lùi bước.

La Gia Phúc đành cắn răng bước ra khỏi căn phòng, ánh mắt chạm vào di ảnh cha mẹ trên bàn thờ. Họ vẫn cười, nụ cười hiền hậu mà ông ta từng quen thuộc, nhưng lần này lại khiến sống lưng ông lạnh toát.

Đoàn người lục tục tiến lên núi, tiếng bước chân lẫn trong gió núi xào xạc, khung cảnh hoàng hôn như phủ thêm một lớp u uất.

Lê Tri bước tới bên đạo diễn đang đứng phía xa, hỏi nhỏ: "Đạo diễn, ông không định quay cảnh này sao?"

Đạo diễn thoáng kinh ngạc: "Người ta đang làm việc lớn, quay làm gì? Với lại, phim chúng ta cũng đã đóng máy rồi."

Lê Tri mỉm cười: "Đóng máy thì đóng máy, nhưng thêm một chút tư liệu thật cũng không thừa. Đây là cảnh dời mộ, nếu lồng ghép vào sẽ khiến bộ phim chân thực hơn rất nhiều."

Đạo diễn nghe vậy liền vỗ đùi cái đét: "Cô nói có lý! Này Tiểu Trần, đừng dẹp máy quay, mang lên đây, quay ngay!"

Trời về chiều, ánh mặt trời đỏ rực đang dần tắt, chỉ còn lại chút sắc hồng nhuộm nơi chân mây.

Đỉnh núi đã bày biện xong, đội tang lễ đã vào vị trí, tiếng trống, kèn, chiêng vang lên trầm buồn, kéo theo một làn gió lạnh lẽo thổi qua đám cỏ dại. Âm thanh u ám vang vọng, như tiếng khóc từ cõi âm vọng về.

Đạo diễn lặng lẽ dựng máy sau đám đông, thấp giọng nói với Lê Tri: "Cảnh này khác hoàn toàn với cảnh chúng ta dựng để quay."

Trong màn hình máy quay, La Gia Phúc đang quỳ rạp trước một ngôi mộ đất phủ đầy cỏ hoang, ôm chặt di ảnh cha mẹ trong tay. Ông ta khóc nấc lên, nước mắt tuôn như mưa, nhưng ánh mắt không dám ngước lên nhìn cái hố mộ trước mặt — cái hố mà chính tay ông ta từng lấp lại.

Sau lễ đốt hương, đốt tiền vàng mã, đội tang lễ gõ ba hồi trống lớn: "Đến giờ rồi, khai mộ!"

Mộng Vân Thường

Một chiếc búa sắt được đưa tới tay La Gia Phúc. Mộ này phải do con cháu trong nhà tự tay mở ra.

Ông ta cầm lấy búa, ánh mắt liếc quanh, nhìn những khuôn mặt quen thuộc, những ánh nhìn đang chăm chú dõi theo — thậm chí cả máy quay cũng đang hướng vào ông ta từ xa.

La Gia Phúc muốn lên tiếng ngăn lại, bảo dừng quay, nhưng trán ông ta đã đẫm mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi chèn ngang cổ họng khiến ông chẳng thể thốt ra lời.

Trời đã sập tối, bóng đêm bắt đầu phủ xuống sườn núi, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất.

Ông ta cắn răng, giơ búa đập mạnh vào cửa mộ.

Ầm — ầm — ầm —

Từng nhát đập vang vọng giữa núi rừng, khói bụi tung mù mịt. Cửa mộ sụp xuống, để lộ ra một cái hố sâu đen ngòm, âm u như không đáy.

"Đi đi, Gia Phúc, đưa cha mẹ cậu ra khỏi đó đi."

Một giọt mồ hôi lớn lăn xuống từ thái dương ông ta, tim đập thình thịch. La Gia Phúc cúi người, ánh mắt dò xét cái hố mộ tối tăm, sâu hun hút trước mặt.

Gió bỗng nổi lên dữ dội, thổi tung những vòng hoa, tiền giấy tro bay tứ tán như có ai vừa lật tung mọi thứ. La Gia Phúc đang quỳ bỗng giật mạnh về phía trước, cả thân người bị kéo sập xuống hố mộ, như thể có bàn tay nào đó từ trong mộ túm lấy ông ta, lôi xuống.

Toàn bộ cơ thể ông ta biến mất trong tích tắc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giống như ngày xưa, khi ông ta lấp cha mẹ mình vào hố đó — họ cũng không hề phát ra một tiếng nào.

Đạo diễn sững người nhìn vào màn hình. Mọi thứ đã được ghi lại một cách hoàn hảo đến rợn người. Hiện trường đột nhiên im bặt, không một tiếng động. Rồi — không biết từ đâu — ai đó hét lên hoảng loạn.

Tiếng hét vừa dứt, âm thanh của hệ thống vang lên:

—— "Chúc mừng người chơi đã hoàn thành bộ phim với một cái kết hoàn hảo, vượt qua phó bản Hiếu. Bây giờ sẽ tiến hành tính điểm danh vọng.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, hẹn gặp lại trong tập tiếp theo, tạm biệt."

Lê Tri kịp nắm lấy tay Lý Kiến Hề một cái thì cảnh vật xung quanh đã dần mờ nhòe.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô cảm nhận được một đôi môi ấm áp khẽ chạm vào trán mình, rồi có thứ gì đó mềm mại, dịu dàng được cài lên tóc cô.

Ý thức tan biến chỉ trong khoảnh khắc, và khi mở mắt ra lần nữa — chín người bọn họ đã xuất hiện trở lại trong căn phòng trắng tinh của ngôi nhà an toàn.

Vừa tỉnh lại, Kinh Đạt của đội Khổng Tước đã xông tới trước mặt hai người còn lại của đội Thiên Vấn. Hoàng Cảnh Đồng và Chung Vận vội lùi lại, giơ hai tay làm dấu đầu hàng:

"Chuyện của Lục Thải Vi không liên quan đến chúng tôi, là do bọn Giải Chấn làm!"

Giang Xán lạnh lùng cười: "Giờ thì đổ hết sang người c.h.ế.t rồi à?"

Chung Vận nháy mắt: "Chúng tôi vốn không cùng phe với bọn họ. Nếu không thì các cô nghĩ Trần Giao Vân biến mất bằng cách nào?"

Bình Luận (0)
Comment