Dưới ánh nắng nhạt đầu ngày, Lê Tri cẩn thận tưới nước cho những luống hoa trong khu vườn nhỏ. Một số cây đã trổ nụ, chỉ chờ thời khắc bung nở, trong khi những cây khác mới bắt đầu nhú lên những chồi non xanh mơn mởn. Tuy vậy, dù ở giai đoạn nào, tất cả đều tràn đầy sức sống, như thể sẵn sàng vươn lên bất chấp băng tuyết hay gió lạnh. Chúng không hề lụi tàn, chỉ tạm thời ẩn mình, âm thầm tích tụ năng lượng để bừng nở rực rỡ hơn.
Trì Y đứng bên cạnh, vừa quan sát vừa nghiêm giọng nhắc nhở Âu Văn Đống: “Nhổ cỏ thì cũng phải cẩn thận đấy, đừng có nhổ nhầm hoa!”
Âu Văn Đống lập tức phản ứng như bị xúc phạm: “Tôi đâu có ngu mà làm chuyện đó!”
Trì Y nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn không yên tâm, bèn ngoái đầu gọi to: “Mộng Mộng! Lại đây giúp chị một tay!”
Du Kinh Mộng hớn hở từ xa chạy tới, tay cầm cái xẻng nhỏ, hét vang: “Siêu xẻng đến cứu viện đây!”
Âu Văn Đống hậm hực: “Tôi làm được mà! Đừng coi thường tôi, tôi là bậc thầy nhổ cỏ đấy!”
Không khí trong vườn rộn rã tiếng cười, như thể không hề có thứ gọi là nguy hiểm đang đến gần. Lê Tri ngước nhìn đồng hồ, cất tiếng gọi Trì Y và Liên Thanh Lâm đang đu đưa trên xích đu: “Đến giờ vào phó bản rồi.”
Ba người lập tức biến mất, chỉ để lại Âu Văn Đống và Du Kinh Mộng đứng giữa vườn. Hai người vẫn tranh nhau xẻng nhổ cỏ cho đến khi nhận ra không còn ai quanh mình, lúc đó mới đồng loạt thở dài.
Du Kinh Mộng buông thõng cái xẻng xuống, than thở: “Thôi, anh tự làm đi.”
Âu Văn Đống ngẩn ra: “Ê đừng vậy chứ! Làm cùng nhau cho vui mà!”
Nhưng Du Kinh Mộng đã phóng vèo đi: “Tôi về xem Tri đại lão livestream đây!”
Lúc Lê Tri nhận được thông báo vào phó bản, khán giả đã tụ lại đông nghịt.
Ai nấy đều biết rõ — lần này là cuộc đối đầu sinh tử thật sự. Nếu thắng, Lê Tri sẽ vượt qua Tạ Khung, vươn lên vị trí số một không thể lay chuyển. Nếu thua... cô mãi mãi chỉ là cái bóng đứng sau anh ta.
Trong căn cứ Thiên Vấn, Thư Tinh Lan mở giao diện livestream vừa lên sóng, không mấy ngạc nhiên khi thấy Tạ Khung vẫn đang đứng đầu bảng xếp hạng nhân khí tuần. Cô vốn đã đoán trước điều này.
Nhưng khán giả thì khác. Khi livestream của Lê Tri vừa mở, số lượng người đổ vào phòng tăng vọt, kéo theo sự sôi động đến ngạt thở. Tin tức về việc cô đối đầu trực tiếp với Tạ Khung lan ra nhanh chóng như lửa cháy đồng khô.
Người xem ùn ùn kéo tới phòng livestream:
[Ôi giời, may quá hôm nay không ngủ nướng, kịp xem livestream rồi!]
[Lần này là solo thật hả? Kích động vãi! Mẹ ơi ôm tim hộ con!]
[Mau lên mau lên, tôi muốn xem họ chạm mặt nhau!]
Mộng Vân Thường
[Lê Tri tất thắng! Lê Tri tất thắng! Lê Tri tất thắng!]
[Thật ra tôi muốn họ hợp tác hơn. Mạnh gặp mạnh, chà, tưởng tượng thôi cũng nổi da gà.]
[Tạ Khung không hợp tác đâu. Anh ta là con sói đơn độc, ai chịu nổi tính cách đó.]
[Sao vậy? Góc nhìn livestream tối om? Lag à?!]
Trong khi người ngoài còn đang sục sôi chờ đợi, Lê Tri đã được dịch chuyển vào phó bản.
Ý thức dần hồi phục, cô mở mắt.
Một màu đen đặc bao trùm xung quanh. Không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có mùi mục nồng nặc của gỗ ẩm đọng lại trong mũi. Lê Tri vươn tay, chạm phải vách gỗ lạnh và thô ráp ở cả bốn phía. Không cần suy đoán gì thêm, cô biết mình đang bị nhốt trong một chiếc quan tài.
Nhưng điều đáng sợ hơn... là cô không nhớ vì sao mình lại ở đây.
Không phải chỉ là không biết vì sao ở trong quan tài. Mà là không nhớ gì cả, ngoại trừ tên của mình và những tri thức thông thường nhất.
Không có ký ức về gia đình, bạn bè, nhiệm vụ, hay lý do tại sao mình lại bị chôn sống trong cái nơi tối tăm này.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, im lặng đến mức ngột ngạt. Lê Tri nằm yên, nhắm mắt lại để ổn định nhịp thở, từ từ phân tích tình huống.
Cô thở được, tức là chiếc quan tài này không bị chôn dưới đất. Không khí vẫn lưu thông, dù nặng mùi ẩm mốc. Có thể, cô đã bị ai đó đánh ngất rồi nhốt vào đây. Có thể do chấn thương khiến cô mất trí nhớ.
Cô thử sờ đầu — không đau. Không có dấu hiệu tổn thương.
Một người bình thường trong hoàn cảnh này chắc chắn đã phát điên vì hoảng loạn. Nhưng Lê Tri thì không. Cô không cảm thấy sợ hãi, cũng chẳng thấy bất an. Trái lại, cô có cảm giác... rất quen thuộc.
Như thể đã từng trải qua điều tương tự này không chỉ một lần.
Không còn gì để phân tích thêm trong không gian tù túng này. Cô quyết định ra ngoài. Ngồi dậy, hai tay chống nắp, chân đạp mạnh.
"RẦM!" — Nắp quan tài bật tung, âm thanh vang vọng rền rĩ trong căn phòng kín, như thể đánh thức thứ gì đó đang ngủ yên trong bóng tối.
Lê Tri lập tức bật dậy. Xung quanh là một căn phòng hình vuông nhỏ hẹp, chỉ có bốn cây nến trắng đặt ở bốn góc, ánh lửa yếu ớt chập chờn chiếu lên những bức tường đá lạnh ngắt, tạo ra một thứ ánh sáng vừa đủ để nhận ra rằng mình đang không hề đơn độc.
Ngay khoảnh khắc cô ngồi dậy, một mùi hương kỳ quái len lỏi trong không khí. Mùi gì đó nồng, lẫn mùi sắt, mùi ẩm, và… thịt sống. Cô theo phản xạ bịt mũi lại, nghiêng đầu nhìn.
Một mảng đen sì như đàn côn trùng chồng chất, bỗng rút đi như thủy triều ở góc phòng, rồi biến mất vào hư vô như chưa từng tồn tại.
Không gian yên ắng lại, nhưng mùi kia vẫn còn vương vất.
Lê Tri nhấc một cây nến lên, cúi người soi xuống chỗ đám đen vừa rút đi. Trống trơn. Như chưa từng có gì ở đó. Cô thử ấn vào tường đá lạnh, ẩm ướt — không có cơ quan nào cả.
Chỉ có một lối duy nhất: một cánh cửa hình vòm nhỏ nằm ở bức tường đối diện, khuất trong bóng tối.
Cô dập tắt ba cây nến còn lại, nhét vào người, chỉ để lại một cây dùng chiếu sáng. Sau khi kiểm tra lại quan tài lần cuối, không thu được thêm manh mối nào, Lê Tri bước về phía cánh cửa.
Cánh cửa mở ra một hành lang dài và hẹp, tăm tối, chỉ đủ cho một người cúi đầu lách qua. Nếu có thứ gì ẩn nấp ở đây, gần như không thể né tránh. Nhưng cô không có lựa chọn.
Lê Tri không biết bản thân là ai, vì sao bị nhốt trong hầm mộ này.
Nhưng cô biết rõ một điều — nếu muốn sống, thì phải ra khỏi đây.