Chỉ có tiến lên, cô mới có thể tìm thêm manh mối.
Tay trái cầm nến, tay phải nắm c.h.ặ.t c.h.â.n đèn bằng đồng, Lê Tri cúi người chui vào hành lang chật hẹp. Càng rời xa căn phòng trước đó, mùi hương kỳ lạ kia cũng tan biến, thay vào đó là mùi ẩm mốc đặc trưng của nơi đã bị chôn vùi trong bóng tối quá lâu.
Ánh nến yếu ớt chỉ đủ soi sáng một khoảng nhỏ trước mặt, còn phía trước lẫn phía sau đều bị bóng tối dày đặc nuốt chửng, sâu như mực tàu, như thể chỉ cần bước sai một bước, sẽ có thứ gì đó từ trong bóng tối thình lình lao ra, xé xác cô thành từng mảnh.
Lê Tri cẩn trọng bước nhanh thêm chừng năm chục mét thì dừng lại. Cô giơ cao cây nến, đưa mắt soi xét hai bên hành lang.
Trên những bức tường đá lạnh ngắt hiện lên các bức tranh tường lớn được khắc thô sơ. Những nét vẽ thô vụng, màu sắc đã phai nhạt theo thời gian, như thể chỉ cần chạm nhẹ, lớp màu cuối cùng cũng sẽ rơi rụng xuống đất. Cô lùi về phía sau một chút để nhìn cho rõ hơn, tìm điểm bắt đầu của bức tranh, cố gắng xâu chuỗi lại nội dung.
Bức tranh mô tả một đôi vợ chồng được mai táng cùng nhau. Nhưng hình ảnh quá mờ, phần lớn đã bị hư hại không thể nhận diện. Lê Tri kiên nhẫn giơ nến lên, quan sát từng chút một, cố gắng tìm ra ý nghĩa thật sự ẩn giấu trong lớp đá lạnh.
Thứ khiến cô rùng mình không phải là hình ảnh đôi vợ chồng đó, mà là những cảnh tượng đằng sau: lễ tế, chôn cất... nhưng người bị chôn không phải là vật phẩm như vàng bạc, ngọc ngà hay súc vật hiến tế như truyền thống, mà là... người sống.
Trong tranh, họ bị xích chân, đứng thành hàng, từng người một nhảy vào hố chôn sâu thẳm không thấy đáy. Không ai giãy dụa, không ai chống cự, như thể đã được định sẵn phải kết thúc mạng sống trong cái hố đen ngòm kia.
"Chẳng lẽ... nơi này là một ngôi mộ cổ?" – Lê Tri thầm nghĩ, nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì một âm thanh lạo xạo rất nhỏ bất ngờ vang lên từ phía bóng tối phía sau.
Âm thanh đó rất quen—giống như lúc ở phòng mộ, thứ âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, như tiếng côn trùng cào lên da thịt.
Không dám chần chừ thêm giây nào, Lê Tri cúi người lao về phía trước. Tiếng xào xạc mỗi lúc một gần, như một cơn sóng côn trùng khổng lồ đang tràn đến từ phía sau. Dưới ánh sáng mong manh của ngọn nến, cô không nhìn thấy rõ thứ gì đang bám sát sau lưng, nhưng bản năng sinh tồn khiến cô biết—chạm phải chúng, kết cục sẽ không phải là một cái c.h.ế.t êm ái.
Cô thở gấp. "Tại sao lúc nãy bọn chúng biến mất, giờ lại đuổi theo mình?"
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa lướt qua, một luồng gió lạnh táp vào mặt, ngọn nến trong tay cô lập tức tắt phụt, bóng tối nuốt chửng lấy tất cả.
Lê Tri nhét cây nến tắt vào túi, tay phải lần theo bức tường đá bên cạnh để định hướng. Mỗi lần đầu ngón tay cô cọ mạnh vào đá, một luồng đau rát chạy dọc cánh tay, nhưng so với cảm giác có thể bị đám côn trùng ghê tởm kia bao phủ, thì chút đau đớn này chẳng đáng gì.
Cô rút người, chạy chồm trong tư thế khom lưng suốt hành lang chỉ đủ một người đi. Không khí xung quanh lạnh như băng, nhưng cô chẳng có thời gian mà run rẩy.
Cuối cùng, khi bàn tay trái cô chạm vào góc tường, cô lập tức dừng lại, chuyển hướng rẽ vào lối bên trái. Một viên đá dưới chân cô bị đá văng đi, rơi xuống phía trước. Tiếng lăn của nó vang vọng không dứt, mãi không nghe thấy chạm đáy.
Cô rùng mình. Nếu không kịp đổi hướng, chỉ một bước nữa là rơi thẳng xuống vực sâu kia. Không có nguồn sáng, không có rào chắn, chỉ cần chút sơ sẩy là thân xác cô sẽ bị nghiền nát dưới đáy vực đen ngòm đó.
Lối rẽ mới mở ra một không gian rộng lớn. Cuối cùng, cô cũng có thể đứng thẳng người, hai tay dang ra hai bên nhưng không chạm vào tường nữa. Dù vậy, bóng tối vẫn đặc quánh, nuốt sạch mọi cảm giác an toàn.
Không có ánh sáng, nỗi sợ hãi lan tràn như cơn sốt trong máu. Lê Tri nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở, ép nhịp tim hỗn loạn trở về nhịp bình thường.
Kẻ đã đưa cô đến đây muốn gì? Nếu chỉ muốn g.i.ế.c cô, tại sao lại không ra tay ngay từ đầu? Phòng mộ, quan tài, mùi hương lạ, tranh tường, bầy côn trùng đáng sợ… tất cả đều khiến người ta rơi vào hoảng loạn, nhưng chưa một thứ nào trực tiếp đoạt mạng cô.
"Không phải là muốn g.i.ế.c mình…" – Cô chợt hiểu. "Mà là muốn thử mình. Một trò chơi, hoặc là một kiểu trừng phạt?"
Lê Tri không nhớ được gì cả, nhưng mọi dấu hiệu đều chỉ về cùng một hướng—có kẻ đang dàn dựng tất cả chuyện này, một cách tỉ mỉ và ác ý. Tuy nhiên, nếu là một trò chơi, thì chủ nhân của nó sẽ không để con mồi c.h.ế.t quá sớm.
"Chết dễ dàng như vậy… chẳng phải quá tẻ nhạt sao?"
Mộng Vân Thường
Lê Tri mở mắt, hơi thở đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô biết rõ—chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có lối thoát. Nếu đây là một ngôi mộ cổ, thì không thể chỉ có một phòng mộ. Những kiến trúc cổ xưa luôn có lối đi khác, chỉ cần cô tìm ra một nơi khác có ánh sáng, có thể cô sẽ xác nhận được giả thuyết về lũ côn trùng kia.
Sau khi tính toán xong, cô tiếp tục áp sát vào bức tường đá bên phải, lần mò bước tiếp trong màn đêm như mực.
Chừng năm phút sau, phía xa cuối màn đêm bỗng xuất hiện một vệt sáng mờ mờ. Đó là ánh nến, chiếu qua lớp đá bóng loáng, phản chiếu mập mờ trong bóng tối.
Đôi mắt đã quen với đêm đen bị ánh sáng ấy làm chói lòa trong khoảnh khắc, nhưng Lê Tri không chậm trễ. Cô siết c.h.ặ.t c.h.â.n đèn đồng, bước nhanh về phía ánh sáng.
Khi tiến lại gần, Lê Tri mới nhận ra trước mặt không phải chỉ có một mà là hai gian mộ thất nhỏ nằm đối diện nhau, như thể chúng từng thuộc về một đôi người c.h.ế.t được mai táng cạnh nhau. Hai gian phòng này nhỏ hẹp hơn căn mộ nơi cô tỉnh lại lúc đầu, toát lên cảm giác đơn sơ, nghèo nàn hơn. Không có quan tài. Chỉ là những món đồ tùy táng vương vãi trên mặt đất lạnh, vài món đồ đồng bị gỉ xanh loang lổ, và duy nhất một cây nến đang âm ỉ cháy trên vách tường, ánh sáng le lói lay động theo nhịp gió âm u không biết từ đâu thổi đến.
Lê Tri lần lượt kiểm tra cả hai phòng. Trong góc tường, cô tìm được một thanh đồng cũ, dài cỡ một cánh tay, đầu nhọn đã sứt mẻ. Cô xé vải từ các vật phẩm chôn cất, quấn chặt quanh đầu thanh đồng, rồi nhỏ sáp nến lên để cố định – tạo thành một chiếc đuốc thô sơ. Như vậy, nếu phải di chuyển nhanh, cô vẫn có thể giữ được nguồn sáng mà không sợ bị tắt lửa giữa chừng.
Đuốc cháy sáng hơn nến nhiều, tỏa ánh lửa vàng mờ soi rõ những mảng bụi trên tường đá. Con đường trước mặt vẫn kéo dài trong bóng tối không thấy điểm dừng. Không còn những bức tranh tường như lúc trước – thay vào đó là các phiến đá khô nứt, phủ đầy bụi và mùi ẩm mốc lâu năm. Khi đến gần, cô mới để ý: các phiến đá được xếp chồng lên nhau rất sơ sài, giữa chúng có những khe hở nhỏ, đủ để luồn một ngón tay út vào.
Ngay lập tức, Lê Tri liên tưởng đến đám côn trùng đáng sợ từng bám riết lấy cô – bọn chúng không để lại dấu vết, đến cũng như đi đều không một âm thanh, hệt như thể trườn ra từ chính những khe đá này. Một luồng lạnh sống lưng len vào từ sau gáy, khiến cô vô thức siết chặt thanh đuốc.
Không dám chậm trễ, Lê Tri tăng tốc, bước chân nhanh hơn, thận trọng mà vội vã.
Hành lang không đi thẳng một đường mà liên tục rẽ nhánh. Một số lối dẫn tới ngõ cụt, buộc cô phải quay đầu. Càng đi sâu, không gian lại càng thay đổi – trần và tường không còn bằng phẳng nữa mà trở nên gồ ghề như hang động tự nhiên. Những hốc đá đen ngòm lởm chởm mở ra hai bên vách, tựa như vô số con mắt đang rình rập trong im lặng.