Lê Tri đáp lại bằng một cái gật đầu, dứt khoát và lạnh như băng:
"Được."
Cả hai bắt đầu điều chỉnh tư thế.
Tiếng lạch cạch của đá va vào nhau vang vọng khắp không gian hẹp, từng mảnh vụn rơi xuống như báo hiệu điều gì đó sắp sụp đổ. Chiếc đĩa rung lắc mạnh hơn trước, rồi đột ngột hạ thấp xuống một đoạn, khiến Lê Tri và Tạ Khung theo bản năng khựng lại.
Không ai dám cử động. Ngay phía dưới, cách họ chưa đến hai mét là hố sâu tràn ngập côn trùng. Những mảnh đá vỡ rơi xuống, lập tức bị nuốt chửng bởi một biển âm thanh sột soạt ghê rợn. Bên dưới, vô số thân thể nhỏ bé bò lúc nhúc như nước lũ, đang cuộn trào chờ đợi con mồi rơi xuống.
Lê Tri nhìn thấy rõ lũ côn trùng ở tầng trên đang giẫm đạp lên đồng loại để leo lên cao. Chúng không có cánh – may mắn là vậy – nhưng nếu chiếc đĩa này hạ thấp thêm chút nữa, không cần cánh, chúng cũng sẽ bò tới được nơi hai người đang đứng.
Tạ Khung không do dự thêm một giây nào. Anh nói nhanh, giọng hạ thấp nhưng khẩn cấp: "Chúng ta không thể chần chừ nữa, tôi đếm ba hai một, rồi nhảy!"
Lê Tri hiểu rõ, không còn lựa chọn nào khác. Cô cúi người, dồn toàn bộ sức lực xuống đôi chân như một con báo săn sẵn sàng lao đi.
Mộng Vân Thường
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Ngay khi tiếng "Một" vừa dứt, cả hai đồng loạt bật mạnh. Hai thân người như hai vệt sáng xẹt qua không trung, rời khỏi chiếc đĩa đúng khoảnh khắc nó vỡ vụn, rơi xuống hố côn trùng như một cái bẫy vừa đóng sập.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Khán giả xem qua màn hình chỉ kịp nín thở, rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai bóng người đã hạ cánh an toàn bên hành lang phía trước.
Không ai dừng lại để nghỉ ngơi. Ngay khi tiếp đất, Lê Tri lập tức nhặt cây đuốc bị rơi, rồi lao thẳng về phía con đường trước mặt mà không quay đầu lại. Tạ Khung cũng không nói lời nào, chỉ im lặng chạy sát phía sau.
Phía sau là địa ngục.
Tiếng sột soạt lạ lùng lại vang lên, rõ ràng là từ phía hố côn trùng. Lê Tri liếc nhìn sau lưng – ánh đuốc chiếu xuống hành lang dài phía sau, nơi đó giờ đã bị bóng tối nuốt trọn. Và trong bóng tối ấy, một cơn lũ đen đặc đang cuộn trào về phía họ.
Lũ côn trùng đã leo lên được. Chúng bám lên tường, bò trên sàn đá, tiến về phía trước như một cơn sóng dữ. Tốc độ không nhanh, nhưng dày đặc và không thể cản phá. Nếu bị bắt kịp, họ sẽ bị nuốt trọn, không xương không thịt cũng chẳng còn.
Cả hai tăng tốc, chạy nhanh đến mức không khí như rít bên tai. Nhưng hành lang hẹp lại uốn lượn, rồi đột ngột mở ra thành một ngã ba. Ba con đường dẫn về ba hướng khác nhau, tối đen như hũ nút. Không có chỉ dẫn. Không có dấu hiệu. Không có cơ hội thử lại.
Tạ Khung nghiến răng: "Chọn đường nào?"
Lê Tri nhìn thoáng qua ba con đường, rồi nói nhanh: "Hay là chia ra?"
Câu nói thốt ra nhẹ nhàng, nhưng là một lựa chọn sinh tử. Cô không thể chắc chắn mình đúng. Nhưng nếu cả hai cùng chọn sai đường, cả hai sẽ chết. Nếu chia ra, ít nhất còn một người có cơ hội sống sót.
Nhưng chính cô cũng không ngờ Tạ Khung lại chọn theo sau.
Khi thấy anh chạy cùng vào con đường ở giữa, Lê Tri quay đầu lại, nhíu mày hỏi. Tạ Khung chỉ thở dốc, đáp bằng giọng chắc nịch: "Tôi nghĩ vận may của mình không bằng cô."
Câu nói khiến người xem ngoài màn hình không khỏi sững sờ.
Ngay cả khi mất trí nhớ, Tạ Khung vẫn biết rõ... vận may của mình tệ đến mức nào ư?
Có người cười, nhưng không ai dám cười to. Vì Tạ Khung nói đúng. Anh ta vẫn luôn là người chọn phải tình huống tệ nhất trong tất cả các phó bản – vì vậy mới có kinh nghiệm sống sót dày dạn đến vậy.
Còn Lê Tri? Cô đã từng nhận được trợ thủ Lý Kiến Hề từ một lần mở rương kho báu, đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho vận may vượt trội. Nhưng lần này... cô không thể triệu hồi bất cứ ai, vì đạo cụ đã bị xóa khỏi trí nhớ.
Hai người tiếp tục chạy như điên, những khúc ngoặt liên tục xuất hiện, lũ côn trùng phía sau vẫn không ngừng truy đuổi, ngày càng gần hơn.
Càng chạy, tốc độ càng giảm. Thể lực con người không vô hạn. Tiếng côn trùng lại mỗi lúc một gần, như thể chúng không hề mệt mỏi.
"Chúng ta phải tìm phòng mộ." Lê Tri nói ngắn gọn giữa hơi thở dồn dập. "Tìm quan tài có mùi hương đó."
Họ đã từng suy đoán: mùi hương từ t.h.i t.h.ể trong quan tài có thể xua đuổi côn trùng. Nhưng từ khi chạy đến giờ, họ vẫn chưa gặp được căn phòng nào như vậy.
Ngọn đuốc trên tay bắt đầu yếu đi. Lê Tri thắp đuốc mới từ tay Tạ Khung, nhưng chỉ vài giây chậm trễ ấy, lũ côn trùng đã tiến thêm vài mét. Âm thanh sột soạt giờ đây như cào rách màng nhĩ, dồn dập, thúc giục, điên cuồng.
Tạ Khung cởi áo khoác, nói nhanh: "Nếu không còn cách nào khác, tôi sẽ đốt nó."
Đó là biện pháp cuối cùng. Nhưng họ có gì để đốt ngoài quần áo? Thứ đó chỉ cầm chân được vài giây, mà côn trùng thì không đếm được bao nhiêu.
Trước mặt lại xuất hiện một khúc cua. Không kịp suy nghĩ, họ chạy qua và tiếp tục cắm đầu lao về phía trước. Chạy được chừng mười mét, Lê Tri bỗng khựng lại.
Cô không nghe thấy gì nữa.
Tiếng côn trùng đột nhiên biến mất, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách phía sau với nơi họ đang đứng. Không tiếng sột soạt. Không bóng đen. Một sự yên lặng đáng sợ.
Lê Tri quay người lại, giơ đuốc cao lên. Tạ Khung lúc này cũng dừng lại, vừa quay đầu vừa gọi: "Lê Tri! Đi thôi!"
Nhưng cô không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm về phía khúc cua kia.
Cô hỏi, giọng trầm thấp như bị kéo xuống tận đáy lòng: "Cái gì kia?"
Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc, những mảnh vụn đen xen lẫn cùng bụi đất phủ rải rác trên nền đá trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ngay khi cả hai đứng lại, không ai bảo ai, họ đều nhận ra thứ này là gì.
Thứ mùi hương quen thuộc, âm ỉ và nồng đậm, len lỏi trong không khí — chính là mùi hương đã khiến lũ côn trùng kinh hoàng bỏ chạy.
Lúc trước, bị dồn đến đường cùng, chỉ biết cắm đầu tháo chạy, cả Lê Tri và Tạ Khung đều không chú ý đến thứ mùi ấy. Nhưng giờ, khi đứng gần mảnh vụn, hơi nóng từ ngọn lửa làm hương thơm lan tỏa mạnh hơn, rõ rệt hơn.
Không cần ai phải nói ra, cả hai đều hiểu lý do vì sao lũ côn trùng đột ngột biến mất. Chính những mảnh vụn đen này đã vô tình tạo nên một vùng an toàn giữa lòng tử địa.
Tạ Khung bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ: "Tại sao lại có thứ này ở đây?"
Chỗ họ đang đứng chỉ là một góc rẽ tầm thường của hành lang, không phải phòng mộ, cũng không có kiến trúc đặc biệt nào. Trong một nơi đầy rẫy bẫy rập và cơ quan g.i.ế.c người như thế này, sự xuất hiện của thứ mang tính “cứu rỗi” ấy chẳng khác gì một điều vô lý.
Lê Tri cúi người, đưa tay nhặt lên từng mảnh vụn nhỏ, rồi ánh mắt cô dừng lại ở một vật rách nát ở sát mép tường: một mảnh vải vàng, sờn rách như thể từng bị giằng xé.