Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 508

Họ đang đứng ở ngã ba hình chữ T — bên trái là một hành lang tối đen dẫn đi sâu, còn phía trước là một đoạn đường cụt ngắn chỉ kéo dài vài mét, chấm dứt bằng một bức tường đá trơn nhẵn. Khi nãy tháo chạy, họ gần như theo bản năng mà rẽ trái, không ai buồn để ý đoạn đường phía trước.

Những mảnh vụn tỏa hương trải dọc từ ngã ba tới sát chân bức tường, rồi dừng hẳn. Lê Tri cẩn thận lật mảnh vải vàng trong tay, bên trong vẫn còn sót lại rất nhiều mảnh vụn bị nghiền nát.

Cô chậm rãi nói: "Chất vải giống với cái bọc mà anh dùng để làm gói đồ. Có lẽ đây cũng là một món đồ được chôn theo."

Tạ Khung ngồi xuống, khẽ phẩy lớp bụi đất bằng tay. Trong ánh sáng đuốc mờ mờ, anh phát hiện dấu vết kéo lê hằn sâu trên nền đá thô ráp, kéo dài tới tận chân tường. Anh trầm giọng: "Có người từng bị thứ gì đó lôi đi từ đây. Vết kéo vẫn còn rất rõ."

Lê Tri đưa mảnh vải vàng cho anh xem: "Có thể là đồng đội của chúng ta. Người đó đã dùng túi hương này để chống lại lũ côn trùng, nhưng lúc bị tấn công thì đánh rơi túi. Mảnh vải bung ra, mảnh vụn văng khắp nơi. Nhờ vậy mới vô tình cứu được chúng ta."

Vừa nói, cô vừa bước tới sát tường, dùng cả hai tay đẩy mạnh vào tảng đá đồ sộ phía trước. "Có thể người đó bị kéo vào trong này."

Nhưng bức tường trơ lì, không có lấy một khe hở, như thể là phần nguyên khối không thể tách rời của cấu trúc.

Lê Tri quay sang nói nhanh: "Tìm cơ quan đi."

Tạ Khung hơi nheo mắt, giọng lạnh như băng: "Cô định vào à?"

Mộng Vân Thường

"Biết đâu người đó vẫn còn sống," cô đáp dứt khoát, không hề do dự, ánh mắt vẫn chăm chú lướt qua từng chi tiết trên bức tường.

"Hoặc có khi đã chết. Cũng có thể phía sau còn tệ hơn — một con quái vật đang đợi," Tạ Khung cất giọng, sắc mặt không đổi.

Lê Tri liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt buông một câu: "Anh có thể đi trước."

Một thoáng im lặng tràn qua. Tạ Khung mím môi, ánh mắt trầm xuống. Cuối cùng, anh cũng bắt đầu tham gia tìm kiếm mà không phản bác thêm lời nào.

Khán giả trong phòng phát sóng bắt đầu xôn xao:

["Tạ Khung chịu nghe lời vậy luôn hả, bất ngờ ghê."]

["Phó bản mất trí nhớ là để thể hiện bản chất thật của người chơi, và Lê Tri vẫn là Lê Tri."]

["Tính cách cô ấy từ đầu đến giờ đều vì người khác, có trách nhiệm và không ngại nguy hiểm. Quả là một người phụ nữ đáng nể."]

["Bé tự hào vì làm fan của chị Tri!"]

["Ủa... sao tự dưng thấy Tạ Khung giống cún thế?"]

["Không! Anh là sói! Sói đơn độc! Không được để Lê Tri dắt mũi như vậy chứ!"]

Lo lắng lũ côn trùng sẽ quay lại, hai người hành động rất nhanh. Không lâu sau, chính Lê Tri là người phát hiện một viên đá hơi nhô ra khỏi khe tường. Cô lập tức nhấn mạnh xuống.

Tiếng cơ quan chuyển động rít lên trong tường, lớp bụi đá rơi rào rào, cả bức tường dày đặc xoay chuyển như một tấm cửa bí mật, hé mở ra một lối đi nghiêng kéo sâu vào trong lòng đất.

Không chần chừ, Lê Tri nhét mảnh vải vàng chứa hương thơm vào trong áo, tay cầm đuốc, tay kia siết chặt giá nến đồng, cúi đầu bước vào lối đi ngầm.

Càng đi sâu, lối đi càng thu hẹp. Trên mặt đất là vết kéo lê hỗn loạn, càng lúc càng rõ nét. Hai người men theo, dần phải cúi rạp người xuống. Khi không còn cách nào khác, họ phải bò sát đất để tiếp tục di chuyển trong đường hầm chỉ vừa đủ cho một người chui qua.

Lê Tri dập tắt đuốc, chuyển sang giá nến mà Tạ Khung mang theo, ánh sáng lập tức trở nên yếu ớt, chỉ đủ để soi lờ mờ đường đi, nhưng đồng thời cũng giúp họ không bị lộ mục tiêu dễ dàng.

Bóng tối dày đặc bám lấy hai người như một lớp da thứ hai. Tiếng thở trở nên nặng nề, âm vang trong lòng hầm đá như những tiếng vọng bị nghẹt lại.

Phía sau, Tạ Khung lạnh giọng: "Giờ mà có thứ gì lao ra từ trước, chúng ta sẽ bị kẹt ở đây c.h.ế.t không kịp ngáp."

"Vậy thì bò nhanh lên," Lê Tri đáp, giọng điềm nhiên.

"..."

Cũng may thể lực của cả hai không tệ, họ vượt qua đoạn đường hẹp một cách nhanh chóng. Khi ánh sáng cuối cùng chạm đến không gian mở, họ trườn ra một phòng mộ nhỏ.

Lê Tri giơ cao giá nến, ánh sáng lập lòe soi rõ một chiếc quan tài trắng nằm yên trên bệ đá ở chính giữa phòng.

Quan tài màu trắng — hiếm và lạ — thường dùng cho người trẻ chưa lập gia đình. Nhưng chiếc quan tài trước mắt lại khác lạ đến khó hiểu. Trên nắp và thân quan tài là những hoa văn dây leo được chạm khắc tinh xảo, trắng đến nhợt nhạt, trông như một kiệt tác bị lãng quên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lê Tri cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Hoa văn trên quan tài... bắt đầu chuyển động.

Giống như có thứ gì đó đang sống dậy trong từng đường nét, những họa tiết từ từ rõ ràng hơn, sắc nét hơn, màu sắc trở nên tươi sáng dị thường — không phải màu của đá hay sơn, mà như làn m.á.u được hút vào da thịt, làm da c.h.ế.t chuyển thành da sống.

Quan tài như một sinh thể, đang từ từ hồi sinh bằng thứ năng lượng bí ẩn.

Lê Tri siết chặt cây giá nến, bước nhanh về phía bệ đá.

Ngay lúc ấy, một âm thanh chói tai vang lên — tiếng sột soạt kinh tởm như hàng trăm móng tay cào lên tường.

Từ dưới quan tài, vô số dây leo đen sì vọt lên, giống hệt những con rắn sống, đồng loạt phóng về phía hai người.

Thứ đã kéo người đi... có lẽ chính là cái thứ đang sống dậy trong quan tài trắng kia.

Dây leo trắng như có linh tính, khi thấy Lê Tri bước tới liền vươn lên siết lấy chân cô, như thể muốn kéo cô trở lại nơi lạnh lẽo phía sau. Lê Tri phản ứng nhanh, lập tức nhảy lùi, né khỏi cái xiết lạnh lẽo ấy. Tạ Khung từ phía sau lập tức ném cho cô một cây đuốc, giọng nói sắc như dao:

"Dùng lửa!"

Không cần nhiều lời, cả hai lập tức châm lửa. Khi ngọn đuốc bùng cháy sáng rực, Tạ Khung không chần chừ mà cởi phăng áo khoác, châm lửa đốt cháy rồi cuộn lại, ném mạnh vào đám dây leo mọc lên từ dưới quan tài. Mùi khét lẹt lập tức bốc lên, khói dày lan ra ngột ngạt, khiến dây leo co rút lại, bò lổm ngổm trên mặt đất như loài sâu c.h.ế.t khô, không còn đủ sức vươn lên tấn công nữa.

Chiếc áo khoác cháy không thể giữ lửa được lâu, thời gian còn lại chỉ đếm bằng nhịp tim.

Không cần nói thêm một lời, Lê Tri và Tạ Khung cùng lao đến bên chiếc quan tài trắng. Khi chạm tay vào nắp quan tài, cả hai đồng loạt dùng sức đẩy mạnh.

Nhưng chiếc quan tài trắng giờ đã không còn trắng như trước. Những đường vân khắc trên thành quan tài đã chuyển sang màu đỏ lợt, như thể thứ gì đó bên trong đang dần dần thấm ra, nhuộm m.á.u lớp gỗ. Khi nắp quan tài bật mở, Lê Tri c.h.ế.t sững trong thoáng chốc.

Bên trong là một cô gái trẻ, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú, mặc áo khoác xám xanh hiện đại — rõ ràng là một người chơi giống họ, có lẽ là đồng đội từng bị mất tích.

Bình Luận (0)
Comment