Nhưng cơ thể cô ta trắng bệch đến mức quỷ dị, làn da như tờ giấy, m.á.u như đã bị rút sạch. Khuôn mặt vốn đẹp giờ chỉ còn lại vẻ tái nhợt vô hồn, như thể cái xác kia đã nằm đây từ rất lâu rồi.
Lê Tri đặt tay lên vai cô gái, định kéo ra khỏi quan tài, thì bất ngờ cơ thể kia khẽ run lên, lộ rõ vẻ đau đớn dù vẫn hôn mê. Chính lúc đó, cô mới nhìn thấy thứ thực sự khủng khiếp — sau lưng cô gái là vô số dây leo trắng bám chặt, mọc ra từ đáy quan tài, chúng như những ống truyền dịch quái dị, đang hút lấy m.á.u thịt của nạn nhân để nuôi dưỡng cỗ quan tài.
Tạ Khung không do dự, rút từ trong gói đồ ra một con d.a.o đồng, lập tức c.h.é.m mạnh vào từng dây leo. Dây leo trắng tuy nhiều nhưng yếu hơn hẳn đám dây leo đen trước đó, chỉ vài nhát đã đứt lìa.
Cô gái khẽ rên lên, thân thể co giật, nhưng cuối cùng cũng được giải thoát khỏi chiếc quan tài tử thần. Tạ Khung cùng Lê Tri nhanh chóng nâng cô dậy, và chỉ trong giây lát, Lê Tri đã cõng cô gái lên lưng, lao nhanh về phía lối ra trong khi lửa vẫn còn đang cháy.
Lúc đi thì dễ, nhưng khi quay về, gánh nặng trên lưng khiến từng bước chân của họ như nặng thêm cả tấn. Họ phải bò qua đoạn hầm hẹp, thân thể cô gái hôn mê được buộc bằng áo khoác, kéo lê trên mặt đất mỗi khi họ trườn tới. Lê Tri đi đầu, Tạ Khung theo sau, vừa đi vừa dùng d.a.o cắt đám dây leo bám theo.
Ngọn lửa tàn lụi nhanh chóng. Khi ánh sáng cuối cùng vụt tắt, dây leo đen phía sau như con thú bị bỏ đói lâu ngày lập tức ồ ạt trườn tới. Dù đã bị lửa thiêu cháy trước đó, tốc độ của chúng vẫn đáng sợ, chỉ chậm hơn đôi chút so với lúc ban đầu. Tạ Khung không ngừng chém, mồ hôi ướt đẫm trán, gương mặt lạnh lùng lộ vẻ quyết tuyệt.
Cuối cùng, họ ra khỏi đoạn hẹp của đường hầm. Lê Tri cõng cô gái chạy về phía cửa đá trước. Nhưng khi vừa chạm tay vào mép cửa, sau lưng vang lên một tiếng động nặng nề — "phịch"!
Lê Tri quay lại, ánh lửa trong mắt lập tức lạnh băng.
Tạ Khung ngã quỵ, chân bị dây leo quấn chặt, đang bị kéo ngược về phía bóng tối.
Anh không la hét, chỉ siết chặt tay, giận dữ cắm con d.a.o đồng xuống đất, lưỡi d.a.o cắm sâu vào phần đất cứng, tạo lực cản. Các cơ tay anh nổi gân xanh, hàm siết chặt đến mức m.á.u ứa ra từ khoé miệng. Dây leo vẫn kéo, lực càng lúc càng mạnh, từng vòng từng vòng siết chặt quanh chân anh như muốn nghiền nát xương.
Ngay khoảnh khắc sắp bị kéo vào đường hẹp, Tạ Khung ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt không hề sợ hãi.
Anh nhìn thấy Lê Tri đã băng qua cánh cửa đá.
Ánh mắt anh thoáng biến đổi, nhưng rồi hạ xuống. Hai tay nắm chặt cán dao, anh chọn đúng thời điểm cơ thể áp sát vào mép tường, rút dao, xoay người mạnh mẽ và c.h.é.m xuống giữa hai chân mình — một nhát c.h.é.m quyết liệt, cắt ngang dây leo đang siết chặt.
Dây leo vẫn chưa đứt hẳn, nhưng đã yếu đi rõ rệt.
Anh giơ d.a.o lên định c.h.é.m lần nữa thì trước mặt đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Một tia sáng chói rực lao về phía anh — là chiếc áo cháy rực được ném ngược lại từ đầu hầm.
Lê Tri đã quay lại.
Khói đen dày đặc lập tức cuộn lên từ nơi lửa chạm vào dây leo, chúng rú lên rồi nhanh chóng rút lui vào bóng tối. Tạ Khung cảm thấy lực kéo lập tức giảm hẳn. Lê Tri không nói một lời, giật phắt con d.a.o trong tay anh, trong nháy mắt c.h.é.m đứt sạch những dây leo còn bám lại.
Cô đỡ anh dậy, giọng gấp nhưng chắc nịch: "Chạy thôi!"
Không ai ngoái đầu lại, chỉ biết dồn hết sức chạy về phía cửa đá. Khi cả hai cùng lao qua cánh cửa, Lê Tri lập tức tìm thấy cơ quan bên cạnh và nhấn mạnh.
“Cạch, cạch…”
Âm thanh của bánh răng vang lên chậm rãi nhưng dứt khoát, cánh cửa đá xoay chuyển, từ từ khép lại, ngăn cách hoàn toàn với bóng tối phía sau.
Cả hành lang chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ cây nến cháy dở đặt trên giá sắt. Lê Tri nhẹ nhàng đặt cô gái vẫn hôn mê dựa vào tường. Cô ấy vẫn đang nắm chặt trong tay túi vải chứa mảnh hương liệu — thứ có lẽ đã giúp họ lần theo và cứu được cô trước khi quá muộn.
Một lưỡi d.a.o đồng, còn dính m.á.u và tro than, được đưa về phía trước.
Tạ Khung ngẩng đầu, thấy Lê Tri chìa con d.a.o cho mình. Tay cô đã bị bỏng, những vết phồng rộp đỏ rực khiến da tróc ra từng mảng nhỏ.
Anh nhận lấy dao, trầm giọng: "Cô lại cứu tôi thêm lần nữa."
Mộng Vân Thường
Lê Tri chỉ nhếch môi cười, giọng khàn vì mệt nhưng vẫn vững vàng: "Nhờ có anh cầm chân đám dây leo, chúng ta mới thoát được. Chúng ta là đồng đội mà."
Cô không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ kéo áo trong lên, dùng răng xé một mảnh rồi quấn quanh bàn tay bị thương.
Băng xong, cô lại quay về bên cô gái, cúi xuống, nhìn một lúc rồi gọi khẽ: "Giúp tôi một tay, đặt cô ấy lên lưng tôi."
Tạ Khung thấy vậy liền nói: "Để tôi cõng cô ấy."
Lê Tri ngẩng đầu nhìn cô gái vẫn bất tỉnh rồi khẽ lắc đầu. Cô đưa tay cầm lấy tay cô gái, đặt lên vai mình, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ... cô ấy sẽ muốn tôi cõng hơn."
Lo sợ rằng đám dây leo quái dị kia sẽ đuổi theo, cả ba người không dám nán lại, vội vã rời khỏi khu vực đó.
Họ tiếp tục đi thêm khoảng nửa tiếng men theo hành lang chật hẹp và ẩm thấp. Trong lúc đang dò đường trong ánh sáng mờ ảo của cây nến, Lê Tri chợt nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ cô gái đang cõng trên lưng.
Cô lập tức dừng lại, nhẹ nhàng đặt cô gái xuống đất. Tạ Khung rút d.a.o ra, đứng cảnh giới, cẩn trọng quan sát bốn phía, sẵn sàng đối phó nếu có nguy hiểm bất ngờ xuất hiện.
Lê Tri cúi xuống, giơ cây nến lên gần mặt cô gái. “Cô tỉnh chưa?”
Mi mắt của cô gái run rẩy, rồi chậm rãi mở ra. Khi ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, có thể thấy cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi tột độ khi bị dây leo kéo đi—toàn thân run lẩy bẩy, như thể chỉ một đụng chạm nhỏ nữa cũng khiến cô sụp đổ.
Phản xạ đầu tiên của cô gái là muốn né tránh, nhưng bàn tay của Lê Tri đã kịp nắm lấy tay cô, truyền sang một luồng hơi ấm. “Đừng sợ, chúng tôi là người. Cô tên gì?”
Ánh mắt hoảng loạn dần dịu đi. Khi nhìn rõ gương mặt của Lê Tri và cảm nhận bàn tay kia đang nắm chặt lấy mình, cô gái như trút được gánh nặng. Ánh mắt ầng ậc nước rốt cuộc cũng sáng hơn đôi chút.
Giọng cô khàn khàn vì kiệt sức: “Tôi tên là Trì Y. Đây… đây là đâu vậy? Cô biết không? Tôi chẳng nhớ gì cả, mở mắt ra đã thấy mình ở cái nơi quỷ quái này rồi.”