Dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, Tạ Khung đứng bên với vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lấp lửng điều gì đó chưa nói ra. Anh vừa hé môi, định mở lời thì Trì Y đã chặn ngang, giọng cộc cằn:
"Đừng nói nữa! Tôi chọn đường ở giữa!"
Không đợi ai kịp phản ứng, Lê Tri đã xoay người, bước thẳng vào con đường chính giữa hành lang. Không gian lạnh buốt, chỉ nghe tiếng bước chân vang vọng từng hồi.
Cả ba đi được chừng trăm mét, lối đi bắt đầu mở rộng. Trì Y lúc này đã dần lấy lại vẻ tự tin, cô quay đầu, nở nụ cười đắc ý:
"Sao? Không phải đường cụt đấy chứ? Tôi chọn đúng rồi đúng không!"
Nhưng lời vừa dứt, từ trong bóng tối sâu hun hút phía trước bỗng vang lên một tiếng kèn tang lạnh lẽo, u uất đến rợn người.
Âm thanh như vọng lại từ nơi rất xa, như từ đáy mộ truyền đến, sau đó lại đột ngột gần sát bên tai, khiến cả ba người giật bắn. Tiếng kèn không ngừng văng vẳng, lúc gần lúc xa, như thể hồn ma đang trôi dạt khắp hành lang.
Trì Y siết chặt môi, sắc mặt lập tức tái đi.
Là nhạc tang lễ. Khúc nhạc chỉ dành cho người chết.
Ngọn nến trên tay cả ba run rẩy, lửa chập chờn như sắp tắt. Một cơn gió lạnh bất ngờ thốc qua hành lang, mang theo tiếng khóc ai oán, xé toạc không khí im lặng như lưỡi dao.
Lê Tri không nói gì, nhanh chóng đưa tay dập tắt ngọn nến. Không khí lập tức chìm trong bóng tối đặc quánh, lạnh lẽo đến mức da thịt cũng đau buốt.
Tạ Khung phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy vết nứt trên tường đá, anh lập tức leo lên rồi gọi nhỏ: "Lên đây!"
Trì Y không chần chừ, dùng cả tay chân bám theo. Lê Tri là người cuối cùng leo vào. Vừa ổn định chỗ nấp, ngọn nến cuối cùng trong tay Tạ Khung cũng phụt tắt.
Mộng Vân Thường
Thế nhưng, hành lang không hoàn toàn chìm trong bóng tối nữa. Ánh sáng lờ mờ xanh trắng như ma trơi dần lan ra từ phía trước, soi rõ từng vách tường đá ẩm ướt, mốc meo, khiến không gian trở nên ghê rợn dị thường.
Và rồi... đoàn đưa tang xuất hiện.
Không phải người sống.
Là những hình nhân giấy — tất cả đều được tô vẽ lông mày, bôi son đỏ thẫm, mặt trắng nhợt như người chết.
Đi đầu là hình nhân cầm gậy tang, đầu quấn khăn trắng, gương mặt được vẽ biểu cảm đau thương. Nhưng vì vẽ bằng mực nước, lại dính nước mắt tô vẽ giả tạo, nên ngũ quan bị nhòe nhoẹt, trông méo mó kỳ dị như những gương mặt quỷ đang khóc.
Sau đó là hàng loạt hình nhân thổi kèn, rải tiền âm phủ, rồi đến một nhóm khiêng quan tài.
Tất cả đều là giấy.
Đoàn đưa tang bằng hình nhân giấy cứ thế lặng lẽ đi qua phía dưới hang ba người đang trốn, mỗi bước chân phát ra tiếng sột soạt rợn người. Không ai dám thở mạnh.
Cho đến khi... chiếc quan tài giữa đoàn đi qua.
Trì Y lập tức trợn tròn mắt, miệng há ra nhưng không phát ra nổi tiếng nào. Cô nhận ra ngay đó là chiếc quan tài chạm khắc hoa văn.
Nhưng không giống những cỗ quan tài đỏ hút m.á.u hay trắng lạnh lẽo từng thấy trước đó, lần này là một chiếc quan tài đen đơn giản.
Chỉ có điều, thứ khiến cả ba dựng tóc gáy chính là... những hoa văn trên thân quan tài này không phải chạm khắc, mà là thật.
Những cành lá thực sự mọc ra từ vỏ gỗ, từng nhánh như xúc tu quỷ dị khẽ đung đưa trong không khí, theo nhịp di chuyển của đoàn hình nhân, trông như sinh vật sống.
Ngay khi ba người còn chưa kịp phản ứng, đoàn đưa tang đột ngột dừng lại.
Chiếc quan tài đen ngừng ngay phía dưới hang. Những cành lá mọc ra khẽ rung động, như thể cảm nhận được hơi thở của con người phía trên.
Một giây sau đó — tất cả hình nhân bên dưới đồng loạt ngẩng đầu.
Hàng chục gương mặt vẽ nguệch ngoạc quay lên, ánh mắt trống rỗng và c.h.ế.t chóc nhìn thẳng vào ba người đang trốn trong hang.
Lê Tri không do dự nữa, lập tức rút ngọn nến dự phòng đã chuẩn bị sẵn từ trước, châm lửa rồi ném mạnh xuống giữa đám hình nhân: "Chạy!"
Ngọn lửa bùng lên ngay khi tiếp xúc mặt đất, bén vào giấy, cháy lan như cuồng phong. Ba người lập tức nhảy khỏi hang, lao thẳng vào hành lang, không ngoái đầu lại.
Lửa bắt vào từng hình nhân giấy, khiến chúng cháy rực giữa bóng tối. Nhưng đáng sợ hơn, những hình nhân đang cháy vẫn đứng nguyên, không ngã xuống, đôi mắt c.h.ế.t chóc vẫn dán chặt vào ba người đang bỏ chạy.
Và rồi — trong tiếng lửa cháy ràn rạt — một âm thanh mới vang lên.
Tiếng xiềng xích va vào nền đá, khô khốc và vang vọng như tiếng gọi hồn từ địa ngục.
Lê Tri ngoái đầu lại — và suýt nữa buột miệng chửi thề.
Từ trong đám lửa, từng bóng người chậm rãi bước ra. Không phải người sống. Không phải hình nhân.
Là xác khô.
Những kẻ này hình dạng người nhưng da thịt đã khô quắt, xanh xám như mốc, từng thớ cơ thể dính chặt lấy xương, móng tay dài và đen kịt như móng thú. Cổ tay và cổ chân bị khóa bằng xiềng xích, mỗi bước đi đều phát ra tiếng loảng xoảng rợn óc.
Trì Y nhìn thấy, hồn vía bay lên tận đỉnh đầu: "Cái gì thế kia!"
"Không có thời gian giải thích! Chạy!" – Lê Tri quát lớn.
Trì Y vốn còn chưa hồi phục sau lần bị quan tài trắng rút máu, chạy chưa bao lâu đã bắt đầu loạng choạng, bước chân nặng trịch như đeo đá. Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.
Lê Tri nhanh chóng nhận ra điều đó, liền hô lên: "Tạ Khung!"
Hai người không nói thêm, một trái một phải lập tức đỡ lấy Trì Y, kéo cô chạy thục mạng về phía trước, mặc cho tiếng xiềng xích ngày càng rượt sát sau lưng.
Trì Y bị hai người kẹp ở giữa, đầu óc choáng váng, thân thể như bay giữa cơn ác mộng không lối thoát.
Cô thở hổn hển, trong lòng trào lên một cảm xúc khó diễn tả.
Được cứu — một lần nữa.