Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 512

Trì Y vùng vẫy trong không trung, cố gắng không để bản thân trở nên quá vô dụng. Cô quẫy đạp hai chân như muốn giúp một tay, nhưng chưa kịp đạp lần thứ hai, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên phía sau:

"Đừng làm rối."

Là Tạ Khung.

Trì Y nghẹn họng, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, trong lòng uất ức đến mức muốn nổ tung. “…………”

Tức chếc cục cưng rồi!

Dù Trì Y lúc này gần như hoàn toàn phải dựa vào hai người kia dìu đi, nhưng tốc độ chạy trốn của họ không hề bị ảnh hưởng. Lê Tri và Tạ Khung từng thoát khỏi sự truy sát của bầy côn trùng khủng khiếp, nên bọn họ không cho rằng việc bỏ lại những người bị xiềng xích kia sẽ là chuyện khó khăn.

Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy.

Tiếng xích kéo lê không hề dừng lại, trái lại còn càng lúc càng gần. Ban đầu, âm thanh ấy chỉ vọng từ sau lưng, nhưng càng chạy, âm thanh ấy lại càng loạn, dường như đang vang lên từ khắp nơi trong hành lang.

Từ những ngóc ngách tối tăm, những bóng người gầy guộc bị xiềng xích bắt đầu xuất hiện, từ từ tràn ra, bủa vây họ từ nhiều hướng khác nhau. Những kẻ bị tuẫn táng trong ngôi mộ cổ giờ như những oan hồn không chịu siêu thoát, ép buộc ba người phải liên tục thay đổi hướng chạy, tránh né con đường tử thần.

Không biết từ khi nào, hành lang bắt đầu mở rộng hơn, trở nên thoáng đãng một cách kỳ quái. Trên những bức tường đá hiện lên hàng loạt bức bích họa cũ kỹ, lớp sơn màu đã bong tróc theo năm tháng, nhưng vẫn còn đủ rõ để khiến người ta rùng mình.

Lê Tri chỉ liếc mắt một cái đã lập tức thu lại ánh nhìn. Trên bức họa là hình ảnh một ngọn núi chất đầy những chiếc quan tài trắng và đỏ, chồng lên nhau cao như đỉnh trời. Dưới chân núi là vô số người bị trói bằng xích, nằm rải rác cùng với các lễ vật m.á.u thịt như heo, bò, cừu bị hiến tế.

Trên đỉnh ngọn núi khủng khiếp ấy, một chiếc quan tài đen kịt nằm im lặng. Dây leo quấn quanh thân quan tài như sinh vật sống, uốn lượn đầy ám ảnh. Dù chỉ là tranh vẽ, nhưng Lê Tri lại có cảm giác thứ đó đang ngọ nguậy, sắp chui ra khỏi bức tường, vươn đến chạm vào da thịt cô.

Phía trước, ánh lửa soi rọi một cánh cửa đá khổng lồ, chắn ngang đường đi. Trên bề mặt cửa là hàng loạt hoa văn rối rắm, quỷ dị đến mức chỉ cần nhìn kỹ một chút là mắt đã đau nhói. Cánh cửa đó nặng nề, dày đặc, không thể nào đẩy ra chỉ bằng sức người.

Sau lưng, tiếng xích kéo ngày một rõ rệt. Mùi hôi thối, tanh tưởi như xác c.h.ế.t lâu ngày bắt đầu len lỏi vào từng hơi thở.

Họ không còn thời gian.

Cả ba cùng chia nhau tìm kiếm xung quanh, cố tìm ra cơ quan mở cửa.

Mộng Vân Thường

"Ở đây này! Tôi tìm thấy rồi!" – Trì Y hét lên, gấp gáp giơ chân đạp mạnh vào một viên đá lồi dưới nền. Ngay lập tức, viên đá lún xuống, phát ra một tiếng "cạch", kéo theo tiếng ầm vang dội. Những mảnh đá vụn rơi xuống như mưa, và cánh cửa đá từ từ mở ra, lộ ra bóng tối dày đặc phía bên trong.

Không khí lạnh ập tới cùng mùi ẩm mốc đậm đặc. Phía sau, âm thanh rùng rợn của những xiềng xích đã đến rất gần, Lê Tri có thể cảm nhận được hơi thở tanh tưởi của bọn chúng.

"Vào nhanh!" – Tạ Khung ra lệnh rồi lao vào đầu tiên.

Lê Tri và Trì Y không kịp nghĩ nhiều, lập tức theo sau. Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa đá nặng nề đột nhiên phát ra tiếng "rầm", đóng sập lại sau lưng, như thể có một bàn tay vô hình đã kéo mạnh lại.

Không còn tiếng xích. Không còn tiếng rên rỉ.

Chỉ còn sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Lê Tri đứng yên một giây, cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực. Không khí trong phòng không nhẹ nhàng hơn chút nào, ngược lại còn lạnh hơn, u ám hơn, như thể vừa bước vào một nơi cấm kỵ mà không ai nên đặt chân đến.

"Nhìn kìa!" – Trì Y hoảng loạn hét lên, giọng cô run rẩy như vừa nhìn thấy thứ gì kinh khủng.

Lê Tri quay đầu theo hướng chỉ tay, và cô thấy—ngay chính giữa căn phòng mộ là một bệ đá cao, trên đó đặt một chiếc quan tài đen sì.

Bốn bức tường xung quanh được chiếu sáng bởi những ngọn nến đồng đang cháy. Ánh sáng lập lòe khiến chiếc quan tài như đang thở. Hoa văn khắc quanh thân quan tài hoàn toàn trùng khớp với chiếc quan tài mà đám hình nhân giấy khiêng đi trước đó.

Nhưng giờ đây, khi có ánh sáng đủ mạnh, họ mới nhận ra—đó không phải là màu đen tự nhiên.

Đó là một màu đỏ đậm đến cực điểm, đỏ đến mức gỗ mục thành đen. Màu đỏ của m.á.u khô thấm qua năm tháng, hóa thành sắc tối âm u.

Lê Tri nhìn thoáng ra sau—cánh cửa đá đã đóng chặt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. Cô cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng.

"Chúng ta bị dụ vào đây rồi." – Cô khẽ nói, mắt không rời chiếc quan tài: "Bọn chúng cố tình dẫn chúng ta tới chỗ này."

Ngay khoảnh khắc lời vừa dứt, ngọn lửa trong phòng đồng loạt d.a.o động, như bị gió tạt qua. Ánh sáng chuyển sang thứ màu xanh trắng kỳ dị, lạnh lẽo không khác gì ánh trăng chiếu qua mộ phần.

Một luồng gió lạnh vô hình bỗng thổi qua, quét qua mắt cá chân bọn họ như có một bàn tay mảnh dẻ đang vuốt ve da thịt.

"Hi hi hi…"

Một tràng cười khẽ vang lên, âm thanh mềm mại, nhưng lại khiến da đầu người ta dựng đứng. Trì Y tái mặt, lập tức ôm chặt cánh tay Lê Tri, môi run run:

"Tri Tri… cô có nghe thấy tiếng cười không?"

Lê Tri cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài như thể nó sẽ bật mở bất cứ lúc nào.

Tạ Khung trầm giọng: "Những chiếc quan tài trắng đỏ kia chỉ là công cụ hút máu. Chúng đều dùng để nuôi dưỡng cái thứ này—quan tài chủ."

Trì Y nghe vậy thì mặt trắng bệch như tờ giấy: "Ý anh là… cái quan tài này đã… thành tinh? Hay là có thứ gì bên trong?"

Lê Tri nhớ lại bức bích họa lúc nãy, giọng cô trầm xuống: "Nếu tôi không đoán sai, người nằm trong chiếc quan tài này chính là chủ nhân ngôi mộ. Họ là một cặp đôi vừa mới cưới, không hiểu vì lý do gì lại c.h.ế.t ngay trong đêm tân hôn. Gia tộc của họ sau đó đã chọn cách chôn sống rất nhiều người cùng họ—để làm vật tế."

"Quỷ tân nương…" – Trì Y lắp bắp, sắc mặt hoảng loạn không hiểu từ đâu dâng lên nỗi sợ vô hình. Cô không nhớ được gì, nhưng linh hồn cô dường như khắc sâu cảm giác ghê tởm và run rẩy trước hai từ đó. Trì Y run rẩy túm chặt lấy tay áo Lê Tri, giọng khàn đặc: "Giờ phải làm sao đây, Tri Tri?"

Tạ Khung không nói nhiều, chỉ rút d.a.o đồng ra, ánh mắt kiên định: "Qua đó xem rõ."

Không tận mắt nhìn, họ sẽ không biết bản thân đang đối mặt với thứ gì.

Lê Tri siết chặt ngọn đuốc trong tay, dặn dò: "Theo sát tôi. Đừng rời ra nửa bước."

Trì Y mếu máo gật đầu.

Bệ đá đặt quan tài được bao quanh bởi một hồ nước nông, chỉ ngập đến mắt cá chân. Trên mặt nước là những tấm đá lớn nhỏ không đều, nối thẳng đến bệ cao nơi chiếc quan tài nằm im lặng.

Tạ Khung dẫn đầu, từng bước giẫm lên đá, không hề chậm trễ. Lê Tri và Trì Y nối bước theo sau, cẩn trọng bước qua từng phiến đá, cho đến khi cả ba đứng sát bên quan tài.

Bình Luận (0)
Comment