Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 536

Sương đen lượn lờ như khói thuốc phiện bao phủ tầm nhìn của cô, nhưng rồi từ từ tan ra, để lộ khung cảnh rõ ràng hơn từng chút một.

Một đêm đen mù mịt, mưa nhẹ rơi lất phất như sợi tơ giăng khắp trời. Trước mặt cô là một tòa nhà lớn sáng trưng ánh đèn, nổi bật giữa khung cảnh vắng lặng không một bóng người.

Lê Tri lập tức lấy áo khoác trùm lên đèn trường minh, bảo vệ ngọn lửa khỏi những giọt mưa lạnh buốt. Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức rợn người, không có lấy tiếng động cơ hay bước chân, như thể cô đã bước vào một thế giới hoàn toàn biệt lập với đời sống thường nhật.

Tòa nhà trước mắt khiến trái tim cô khẽ run lên. Rõ ràng là cô từng đến đây, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, những ký ức quan trọng vẫn chưa quay lại đầy đủ.

Cô bước nhanh về phía tòa nhà, từng bước chân dội lên mặt sàn ướt đẫm. Cánh cửa kính mở ra một cách trơn tru, như thể vẫn chờ cô quay lại.

Dòng chữ trên bảng thông báo khiến mắt cô lạnh đi: Nhà tang lễ.

Phách ai của cô... lại lưu lạc về nơi này sao?

Cảm giác nặng nề dâng lên trong ngực. Lê Tri không nói gì, chỉ im lặng bước sâu vào trong.

Không gian tang lễ giữa đêm khuya tĩnh lặng như nghĩa địa. Tiếng nức nở nghẹn ngào len lỏi trong từng khe hở, nhỏ nhưng cứa vào da thịt như lưỡi d.a.o cùn.

Cô đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, bên trong là một căn phòng tang nghi lễ. Hai hàng vòng hoa trải dài như tường thành trắng xóa, bức tường chính giữa treo ảnh chân dung của một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hậu. Ánh mắt ông dường như vẫn nhìn mọi người, dịu dàng mà xa cách.

Trái tim Lê Tri siết chặt. Cô lập tức nhận ra người trong ảnh. Là ba.

Phía trước linh cữu, một thiếu nữ đang quỳ, mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng. Dáng người nhỏ nhắn, tóc cột đuôi ngựa, vai gầy run rẩy từng hồi theo tiếng khóc nghẹn ngào. Cô bé khóc rất khẽ, gần như nuốt tiếng khóc vào trong họng, như thể sợ quấy rầy linh hồn người đã khuất.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lê Tri khiến cô bé cảnh giác quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ, gương mặt ấy non nớt đến mức khiến tim cô nhói lên.

Khoảng mười hai, mười ba tuổi. Đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, hàng mi dài ướt nhẹp, trán lấm tấm những sợi tóc bết vào da. Là chính cô, thời điểm đau thương nhất đời người.

"Chị là ai?" Giọng cô bé run rẩy nhưng ánh mắt lại cảnh giác, như thể bị rình rập bởi một thứ gì đó không thể gọi tên. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt ấy mở to sửng sốt. "Chị trông... rất giống tôi."

Lê Tri không đáp, chỉ lặng lẽ bước tới, quỳ gối bên cạnh rồi cúi đầu ba lần trước linh cữu. Mỗi cú cúi là một hồi chấn động trong tâm hồn cô.

Một phần phách ai – đau buồn – đã quay về nơi này, ngay khoảnh khắc ba cô ra đi.

Con người có bảy phách – hỉ, nộ, ai, sợ, ái, ố, dục. Và cô bé trước mặt chính là nỗi buồn thuần khiết, không lẫn lộn, không giả tạo. Một nỗi buồn tồn tại như thực thể, không ngừng giày xéo ký ức.

Mộng Vân Thường

Cô bé vẫn quỳ yên, nhưng ánh mắt lặng lẽ quan sát từng cử động của Lê Tri. Sau khi nhận ra không có gì nguy hiểm, cô lại quay mặt về phía linh cữu, tiếp tục khóc trong thầm lặng.

Nỗi đau của phách ai không có suy nghĩ rõ ràng, nhưng vẫn giữ được cảm xúc chân thật nhất. Không có lý trí, không có sự tự vệ, chỉ còn lại nỗi đau không thể tiêu tan. Và nó lặp đi lặp lại như một hình phạt vô tận.

Lê Tri nhớ lại, năm ấy, cô không khóc nhiều như thế này. Vì cô sợ mẹ đau lòng, sợ em gái không có người an ủi. Cô đã ép bản thân mình mạnh mẽ. Nước mắt có chảy cũng phải lặng lẽ, không một tiếng động.

Còn cô bé này thì ngược lại – khóc đến mức trái tim người khác cũng thắt lại, nhưng vẫn cố nén, không dám bật lên thành tiếng.

Khi tiếng nức nở cuối cùng bắt đầu dịu xuống, Lê Tri nhẹ giọng: "Khóc đủ rồi thì đi theo chị."

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ đầy hồ nghi. "Chị là ai? Tại sao tôi phải đi theo chị?"

Lê Tri nhìn cô bé như nhìn vào gương: "Chị chính là em."

Đôi mắt hoang mang của cô bé như có sóng gợn. Nhưng cuối cùng, không phản bác nữa, chỉ thì thầm: "Tôi không đi. Tôi muốn ở lại với ba."

"Ba không còn ở đây nữa," Lê Tri thì thầm, "ông cũng không muốn em kẹt lại như thế này. Em đã mất đi người thân yêu nhất. Nếu cứ tiếp tục ở đây, em sẽ đánh mất thêm những người khác."

"Mẹ, anh trai, em gái," cô nhìn thẳng vào đôi mắt bé nhỏ, “em muốn mất cả họ sao? Hay em muốn quay lại cô nhi viện, sống như một đứa trẻ không còn gia đình nữa?”

Ánh mắt cô bé đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng hốt. Trong tích tắc, cô bé vươn tay nắm lấy tay Lê Tri, run rẩy: "Tôi đi với chị!"

Lê Tri mỉm cười, khẽ xoa đầu cô bé: "Ngoan."

Khán giả đang theo dõi màn hình livestream không khỏi rưng rưng xúc động:

[Trời đất, ngay cả bản thân mà chị ấy cũng dọa được luôn!]

[Quả Vải nhỏ yếu đuối thế này đáng yêu quá đi mất, muốn ôm ôm hôn hôn!]

[Đại lão mà cũng từng nhỏ bé như vậy... tim tui không chịu nổi...]

[Hu hu, tôi khóc theo luôn rồi. Quả Vải thực sự rất yêu gia đình.]

[Chỉ cần Lê Tri còn đứng đó, cô ấy có thể thu phục tất cả những mảnh hồn kia.]

Cô bé – phần phách ai – nắm tay Lê Tri, bước ra khỏi phòng tang lễ. Dù chỉ là một mảnh linh hồn, nó vẫn giữ lại chút lanh lợi và nhạy cảm của chính chủ, ngoan ngoãn để Lê Tri dắt đi. Khi vừa bước ra khỏi cửa, cơ thể cô bé hóa thành làn khói nhẹ nhàng, nhập thẳng vào cơ thể Lê Tri.

Ánh đèn trường minh trong tay cô sáng lên rực rỡ hơn trước, không còn chập chờn yếu ớt như lúc đầu.

Lê Tri đang cúi nhìn chiếc đèn thì không gian xung quanh bỗng chuyển động dữ dội như một thước phim bị tua nhanh. Trong chớp mắt, nhà tang lễ tan biến khỏi mắt cô.

Cô lại đứng giữa một không gian khác.

Trước mắt là một trại trẻ mồ côi cũ kỹ, tường rào sắt bao quanh, cánh cổng gỉ sét khép hờ. Lối kiến trúc cũ kỹ, hoài cổ, phủ một lớp rêu phong xám bạc của thời gian.

Trên sân chơi nhỏ, một bé gái mặc váy yếm, tóc buộc hai bên đang lặng lẽ ngồi trên xích đu. Tiếng xích đu kẽo kẹt vang vọng giữa khoảng sân trống trải, như một bài hát ma quái.

Đúng lúc đó, từ cuối sân, một cô giáo trẻ chạy tới, gọi to: "Tri Tri! Sao em còn chơi ở đây? Hôm nay có mấy cô chú tốt bụng đến thăm, mau đến gặp họ nào!"

Bình Luận (0)
Comment