Tiểu Tri Tri nhảy phắt xuống khỏi chiếc xích đu cũ kỹ, gót giày nhỏ giẫm lên nền đất kêu lạo xạo. Nhưng thay vì chạy về phía cô giáo như mọi khi, cô bé lại quay người, cắm đầu lao thẳng về hướng ngược lại, như một chú mèo hoang vừa trốn thoát khỏi chiếc lồng giam giữ.
Cô giáo đứng phía sau giật mình, gọi với theo mấy tiếng nhưng chẳng có lấy một phản hồi. Cơn sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt chị ta, song có vẻ thời gian không cho phép chần chừ thêm, chị ta hừ lạnh một tiếng, giọng bực dọc:
"Em mà không nghe lời thì tối nay đừng mong có bánh quy ăn!"
Chị ta quay lưng bỏ đi, để lại khoảng sân trống trải trong ánh nắng hoàng hôn uể oải. Lê Tri đứng đó, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, rồi không chần chừ, lặng lẽ bước theo hướng mà Tiểu Tri Tri đã biến mất.
Cô nhi viện này đã bị phá bỏ từ ba năm sau khi cô được nhận nuôi. Khi đó, Lê Tri vẫn còn quá nhỏ để hiểu rõ sự biến mất của nơi mình từng sống, chỉ lờ mờ nghe bố mẹ nuôi nhắc qua—bọn trẻ được chuyển đến một khu tái định cư trong thành phố, giáo viên thì người đổi nghề, kẻ nghỉ hưu. Cô nhi viện từng là nơi cưu mang biết bao mảnh đời mồ côi, cuối cùng lại tan rã âm thầm như chưa từng tồn tại.
Ký ức của cô về nơi này không còn rõ ràng, chỉ như một giấc mộng mờ nhòe kéo dài đến vô tận. Nhưng khi bước chân trở lại, từng mảnh vụn ký ức như sống dậy theo từng bước chân trên nền xi măng nứt vỡ.
Mộng Vân Thường
Lê Tri đi qua những hành lang cũ kỹ, rêu phong phủ kín vách tường, lần theo dấu chân nhỏ của Tiểu Tri Tri. Cô rẽ trái, rồi lại rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà kho xập xệ, bụi phủ dày như lớp màn tang.
Những bậc thang mục nát kêu răng rắc dưới mỗi bước chân, dẫn cô lên tầng hai. Tại một ô cửa sổ vỡ, cô bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Tri Tri đang rướn người, áp sát vào khung cửa, chăm chú nhìn ra ngoài.
Lê Tri tiến lại gần, ánh mắt cô bé vẫn dán chặt về phía trước, không hề hay biết có người đứng sau. Từ vị trí đó, họ có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường lớn gần cổng chính của cô nhi viện.
Khung cảnh hiện ra như một giấc mộng đã bị bỏ quên: hội trường sáng rực ánh đèn, những đứa trẻ mặc áo sạch sẽ đứng xếp hàng ngay ngắn, một số vẽ tranh, số khác đọc sách. Bên cạnh là các cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng, tay cầm bánh kẹo và đồ chơi, đang tươi cười trò chuyện với viện trưởng và các giáo viên. Không khí náo nhiệt nhưng lại mang theo thứ cảm giác xa lạ lạnh lùng—như một cuộc lựa chọn, nơi mà số phận của bọn trẻ được định đoạt bằng cái gật đầu.
Một cơn nhói thắt đột ngột bóp nghẹt n.g.ự.c Lê Tri. Cô không nhớ rõ liệu mình có từng trải qua tình huống này không, nhưng nó lại khiến tâm trí cô rung lên những hồi chuông lạ lẫm mà sâu sắc.
Cô vừa định bước thêm một bước, thì vô tình giẫm lên một tấm ván mục. "Cạch!"—tiếng gãy vang lên sắc lạnh. Tiểu Tri Tri giật mình quay đầu lại, ánh mắt to tròn bối rối nhìn Lê Tri, sau đó không do dự xoay người bỏ chạy.
"Tri Tri! Đợi đã!" Lê Tri gọi lớn.
Nhưng cô bé không ngoảnh đầu, chạy nhanh như chớp, thân hình nhỏ nhắn luồn qua một khe tường hẹp ở phía trước. Lê Tri vội đuổi theo, cẩn thận che chắn cho ngọn đèn trường minh trong tay. Đến nơi, cô mới nhận ra lối đi đó chỉ vừa đủ cho một đứa trẻ chui qua.
Cô cúi người, ghé sát mắt nhìn vào bên trong. Tiểu Tri Tri đã chạy đến cửa gỗ ở phía xa, đứng quay người lại, nhìn thẳng vào cô. Cô bé kéo hai ngón tay lên miệng, làm mặt hề nghịch ngợm, lè lưỡi trêu chọc Lê Tri.
"…" Lê Tri chỉ biết im lặng. Dù chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, cô cũng chắc chắn mình lúc nhỏ không hề bướng bỉnh như vậy. Nhưng khi một phần hồn phách bị tách khỏi cơ thể, bản tính tinh nghịch có lẽ đã bị phóng đại tới cực độ, huống chi đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Không thể chui qua khe hở, Lê Tri đành thở dài, lùi lại. Khi cô bước xuống tầng thì Tiểu Tri Tri đã biến mất như một cơn gió.
Cô đứng lại giữa sân trống, lòng nặng trĩu, ngọn đèn trong tay run rẩy theo từng nhịp tim, ánh lửa yếu ớt như linh hồn cô lúc này. Lê Tri ngoái đầu nhìn về nhà kho, rồi quyết định đi về phía hội trường.
Cùng lúc đó, bên ngoài livestream, khán giả đang rôm rả bàn tán:
[Đây là cô nhi viện sao? Vậy là Quả Vải từng lớn lên ở đây?]
[Tôi có nghe nói Lê Tri được nhà họ Lê nhận nuôi… tưởng chỉ là lời đồn, ai ngờ là thật!]
[Lê Phong đối xử với cô ấy như ruột thịt, giờ nghĩ lại thấy nhà họ Lê đúng là quá tốt!]
[Không ngờ cô ấy lại là con nuôi… Nhưng mà lớn lên vẫn khí chất hơn người thế này, chắc chắn đã được yêu thương rất nhiều.]
[Tiểu Tri Tri đáng yêu quá trời! Tôi muốn mang bé về nhà quá!]
[Lần đầu tiên thấy Lê Tri bị bản mini của mình dắt mũi như vậy, buồn cười xỉu!]
[Lê Tri hồi nhỏ đáng yêu thật đấy! Mắt tròn vo như nho đen, ai mà nỡ không chọn cô bé chứ…]
Lê Tri bước vào hội trường bằng cửa chính, bước chân cô nhẹ như lướt qua một thế giới khác—vô thanh, vô hình. Không ai nhìn thấy cô, không ai nghe tiếng bước chân cô, cô như một chiếc bóng lạc loài giữa khung cảnh đông đúc.
Những đứa trẻ đang vui chơi quanh bàn nhỏ, có đứa dán mắt vào bức tranh tô màu, đứa khác cắm cúi viết chữ, một vài bé đang nhấm nháp bánh quy và sữa do các vị khách hào phóng mang tới. Viện trưởng già cười niềm nở, đang giới thiệu từng đứa trẻ với những cặp vợ chồng giàu có, chỉ vào bài vở và các sản phẩm thủ công như thể trưng bày hàng hóa trong một phiên chợ người.
Bỗng, một người đàn ông đeo kính cau mày hỏi: "Còn cô bé mà lần trước tôi hỏi thì sao? Sao không thấy hôm nay?"
Viện trưởng mỉm cười, giọng có chút lúng túng: "Ông đang nói đến Tri Tri sao? Cô bé hôm nay giận dỗi gì đó, không chịu đến. Lần trước các vị tới, tôi có nói chuyện với bé, nhưng nó rất đặc biệt, nhỏ tuổi vậy mà lại để ý tới cảm giác đầu tiên. Nó nói không có duyên với quý vị."
Nói xong, bà ta cười xòa, vội vàng tiếp lời: "Nhưng mà các bé cùng tuổi với Tri Tri đều rất ngoan, quý vị có muốn xem thử không?"
Lê Tri sững lại, mắt cô dán chặt vào gương mặt của viện trưởng, còn trái tim thì như có ai cầm búa đập mạnh. Một hình ảnh thoáng qua trong trí nhớ—mơ hồ, nhưng rõ rệt đến đau lòng.
Cô nhớ khoảnh khắc đó. Và ký ức bắt đầu hiện về.
Ngày đó, quả thật đã có một cặp vợ chồng đến cô nhi viện ba lần, muốn nhận nuôi Lê Tri.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy họ, cô đã cảm thấy vô cùng phản cảm. Mỗi khi biết tin họ quay lại, cô đều trốn biệt. Dù ai cũng nghĩ việc được nhận nuôi là một điều may mắn, nhưng Lê Tri lại không nghĩ vậy — nhất là với cặp vợ chồng kia.