Mãi đến nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, Lê Tri mới vô tình đọc được một bản tin khiến cô lạnh cả người. Một đứa trẻ khác — người cuối cùng đã được cặp vợ chồng ấy mang về nuôi — đã tự tử. Tin tức nói rằng đứa trẻ bị trầm cảm, nhưng nguyên nhân thực sự thì không ai biết. Không ai từng điều tra. Không ai từng chất vấn. Và sự thật mãi mãi bị chôn vùi cùng t.h.i t.h.ể nhỏ bé kia.
Giờ đây, cô đang đứng trong một ảo cảnh – một mảnh ký ức được tái hiện từ quá khứ. Cô không thể thay đổi điều gì, không thể cứu lấy ai, nhưng ít nhất… cô biết Tiểu Tri Tri đang trốn ở đâu.
Hồi nhỏ, cô đã thuộc nằm lòng từng ngóc ngách trong khuôn viên cô nhi viện. Dựa vào ký ức, Lê Tri đi đến khu đất cạnh bãi rác, nơi có những ống bê tông lớn bị bỏ lại sau đợt sửa chữa hệ thống thoát nước. Mấy ống này nằm chồng chất bên nhau, phủ đầy bụi bẩn, rêu mốc và mùi hôi thối. Cảnh tượng mục nát ấy chính là kết quả của năm tháng mưa gió và sự thờ ơ. Nơi đây gần như không ai lui tới, ngoại trừ nhân viên vệ sinh, vì bọn trẻ ai cũng biết — chỉ khi sạch sẽ, gọn gàng mới có cơ hội được nhận nuôi.
Lê Tri bước nhẹ, cẩn thận cúi người tìm kiếm từng ống một. Cuối cùng, trong ống bê tông nằm sâu nhất, cô thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ôm đầu gối, co ro trong góc tối.
Cô bé ấy — chính là bản thân cô năm xưa.
Tiểu Tri Tri rất cảnh giác, chỉ cần có tiếng động lạ là lập tức phản ứng. Ngay khi thấy Lê Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lập tức trở nên căng thẳng, cảnh giác, đứng bật dậy định chạy trốn.
Lê Tri vội trấn an:
"Đây là nơi an toàn nhất. Nếu em chạy ra ngoài, sẽ không còn chỗ nào để trốn nữa đâu.
Cặp vợ chồng kia… đang tìm em đấy."
Tiểu Tri Tri đứng khựng lại. Sự do dự hiện rõ trên gương mặt nhỏ bé.
Lê Tri chậm rãi cúi xuống, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
"Chị biết em không muốn được nhận nuôi. Em không thích họ, đúng không?"
Đôi mắt tròn xoe của cô bé chăm chú nhìn Lê Tri, không chớp.
Cô tiếp tục:
"Em không thích ánh mắt của người đàn ông đó — cái cách ông ta nhìn em khiến em thấy ghê tởm.
Người phụ nữ đi cùng thì u ám, ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút yêu thương.
Em không muốn lớn lên trong một gia đình như vậy."
Đó chính là phần phách dục của cô.
Khát vọng mãnh liệt nhất trong những năm tháng ở cô nhi viện — có một mái ấm, có cha mẹ yêu thương. Nhưng đồng thời, đó cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất: bị đem về chỉ để lấp đầy một khoảng trống, bị kiểm soát, bị lợi dụng.
Ánh sáng le lói từ miệng ống chiếu lên khuôn mặt của Tiểu Tri Tri. Chiếc váy yếm vải bò trên người cô bé đã cũ sờn, lấm lem, những miếng vá chắp vá khắp nơi. Cô bé gầy gò, làn da xanh xao, đôi mắt to thăm thẳm khiến gương mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng thương.
Lê Tri bất giác cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô đã quên mình khi còn nhỏ trông như thế nào. Trong ký ức, những bức ảnh còn sót lại đều được chụp sau khi cô đã được nhận nuôi — khi cô đã mũm mĩm, vui tươi và tươi tắn.
Và giờ đây, cô hiểu tại sao ánh mắt của cha mẹ lại luôn đượm buồn mỗi khi nhìn cô — vì họ đã nhìn thấy đứa trẻ từng chịu đựng quá nhiều.
Tình yêu luôn bắt đầu từ lòng trắc ẩn.
Đúng lúc ấy, mùi hôi thối từ bãi rác bất ngờ trở nên nồng nặc. Cảm giác bất an khiến Lê Tri lập tức quay đầu.
Trên đỉnh đống rác, từ lúc nào đã xuất hiện một làn khói đen đặc quánh. Chúng tràn xuống, cuồn cuộn như sương mù sống, vây lấy xung quanh cô và Tiểu Tri Tri. Trong làn khói đó, thấp thoáng những bóng ma vặn vẹo, chúng lặng lẽ tiến về phía ống bê tông — nơi cô bé đang trốn — như thể bị dẫn dụ bởi một linh hồn non nớt và cô độc.
Ngọn đèn trường minh trong tay Lê Tri bắt đầu chao đảo dữ dội.
Cô chợt hiểu — việc tìm lại phần hồn có giới hạn về thời gian. Nếu không kịp khiến phần phách tự nguyện rời đi, nó sẽ bị những thực thể hắc ám này xé xác và nuốt chửng.
Cái ống quá nhỏ, cô không thể chui vào. Chỉ có thể đưa tay vào, cố gắng chạm đến Tiểu Tri Tri.
"Tri Tri, theo chị đi.
Chị sẽ đưa em đi tìm bố mẹ."
Tiểu Tri Tri lắc đầu, giọng nhỏ xíu:
Mộng Vân Thường
"Em không có bố mẹ."
"Em sẽ có mà. Em sẽ gặp được bố mẹ tốt nhất trên đời. Họ sẽ kể truyện cổ tích cho em mỗi tối, đưa em đi học mỗi sáng.
Em sẽ có một người anh trai, luôn che chở cho em, luôn đứng trước em khi có nguy hiểm, ủng hộ em vô điều kiện.
Còn có một cô em gái, sẽ gọi em là ‘chị’, chui vào chăn ngủ chung, chia sẻ từng món đồ chơi.
Với em ấy, em là người chị tuyệt vời nhất."
Khói đen đã bắt đầu tràn vào bên trong ống. Một bàn tay ma quái như nhầy nhụa đang thò tới vai của Tiểu Tri Tri. Nhưng Lê Tri vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cô kiên định, giọng nói bình tĩnh nhưng chan chứa yêu thương:
"Tri Tri, lại đây. Tin chị đi."
Cô bé ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi bò về phía cô.
Bóng ma kia gào rú, lao vọt tới như phát điên. Ngay khoảnh khắc nó định ngoạm lấy mắt cá chân của cô bé, Lê Tri đã kịp nắm lấy cổ tay gầy guộc ấy, kéo bật ra khỏi ống bê tông.
Tiểu Tri Tri ôm chặt lấy cổ cô, thì thầm một cách nghiêm túc:
"Chị đừng lừa em."
Lê Tri siết chặt vòng tay, giọng nói dứt khoát:
"Chị không bao giờ lừa dối. Em biết rõ mà — từ nhỏ em chưa từng nói dối ai."
Tiểu Tri Tri chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi dần tan vào trong vòng tay của cô như một làn khói mỏng, nhập thẳng vào cơ thể cô.
Những bóng ma trong làn khói đen nhìn chằm chằm vào Lê Tri, gào thét không tiếng động, đầy thù hận.
Ngọn đèn trường minh sáng lên một lần nữa. Khung cảnh xung quanh vỡ vụn rồi xoay chuyển, thay đổi thành một nơi hoàn toàn khác.
Lê Tri còn chưa kịp nhìn rõ, thì bên ngoài màn hình, khán giả đã bắt đầu phấn khích reo hò:
["Trời ơi! Đây là nơi bắt đầu của Lê Tri!"]
["Không thể tin được! Là phó bản đầu tiên của cô ấy kìa!"]
["Là 'Chôn Xác Nơi Sơn Thôn', đúng không? Chính là nơi Quả Vải lần đầu tiên tỏa sáng!"]
["Phần phách của Trì Y cũng ở đây!"]
["Phó bản tân binh luôn đặc biệt… Không biết phần phách của Lê Tri sẽ là gì nhỉ?"]
["Đa số người chơi đều để lại phần phách sợ hãi ở đây. Cô ấy có như vậy không?"]
…
Trước mặt cô là một ngôi làng hoang tàn, cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.
Khắp nơi là sương mù dày đặc, không hề có bóng người. Những ngôi nhà siêu vẹo, xiêu vẹo như sắp đổ. Không gian mang một cảm giác c.h.ế.t chóc mơ hồ.
Lê Tri bước đi trên con đường làng lầy lội, bùn đất bám đầy giày. Khi ngang qua một căn nhà đang tổ chức tang lễ, cờ trắng bay phấp phới, cô đột nhiên nhìn thấy hai bóng người kỳ lạ đang lôi kéo một ai đó vào bên trong.
Linh cảm chẳng lành khiến cô khựng lại, ánh mắt bỗng chốc tối sầm.
Người đang bị lôi đi… là một người quen.
Cô mở to mắt, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng rồi bật ra thành tiếng thảng thốt:
"Y Y?"