Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn trường minh, Lê Tri nhìn rõ người đang bị hai kẻ lạ mặt áp giải — đó là Trì Y. Nhưng không phải bản thể đầy sức sống mà cô quen thuộc, mà là một phần hồn phách đã tách rời: phách sợ hãi.
Chỉ cần liếc mắt nhìn, Lê Tri đã nhận ra. Không phải vì thân thể ấy có gì đặc biệt, mà vì nỗi sợ hãi tràn ngập khắp toàn thân, trắng bệch như xác c.h.ế.t lâu ngày. Gương mặt tái mét như tờ giấy, môi mất sắc, từng giọt mồ hôi lạnh liên tục nhỏ xuống từ trán, ánh mắt mờ đục, đờ đẫn như thể đã không còn ý thức. Cô ấy sợ đến nỗi gần như mất hết sức lực, chỉ còn lại bản năng co rúm lại như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Lê Tri biết rõ: Trì Y vốn là người yếu bóng vía. Khi ấy, ở phó bản tân binh, Trì Y lần đầu bước vào thế giới quỷ quái, lần đầu chứng kiến xác c.h.ế.t lạnh ngắt, lần đầu đối diện những linh hồn vặn vẹo, đó là thời điểm đen tối nhất trong đời cô ấy. Và hẳn vì vậy, phần phách sợ hãi đã được bóc tách và kẹt lại trong không gian này — như một cơn ác mộng mãi không có lối thoát.
Khác với bản thể đã trưởng thành và dũng cảm hơn, phách này chỉ là tàn dư cảm xúc nguyên thủy nhất. Nỗi sợ của nó bị phóng đại lên gấp vạn lần, đến mức khiến Lê Tri có cảm giác chỉ cần thêm một chút nữa thôi, nó sẽ tan rã thành làn khói trắng vì quá sợ hãi.
Hai kẻ đang lôi Trì Y đi có dáng người cao gầy, nhưng khi nhìn kỹ, Lê Tri phát hiện lớp da trên mặt họ mỏng như giấy — đúng nghĩa đen. Đó là mặt nạ vẽ tay dán lên những khối cơ thể trống rỗng. Từ phía trước, chúng giống người thật, nhưng chỉ cần lệch góc nhìn, sẽ thấy toàn bộ gương mặt chỉ là một tấm giấy phẳng dính chặt vào đầu.
Chúng là người giấy.
Không do dự, Lê Tri lao đến, tung một cú đá mạnh mẽ vào một kẻ, khiến nó văng ra xa và rách toạc. Nhân lúc kẻ còn lại chưa kịp phản ứng, cô lao đến, cõng lấy Trì Y đang run rẩy như một đống bùn mềm và vội vàng rời khỏi căn nhà hoang mục với chiếc quan tài bị bỏ trống.
Phách sợ hãi không thể suy nghĩ độc lập, nhưng khi dựa vào lưng Lê Tri, nó như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, đôi tay mảnh khảnh bấu chặt lấy cổ cô, tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra:
"Tri Tri… là cô sao?"
Cô khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả lưng Lê Tri. "Cuối cùng cô cũng đến rồi… cô đến cứu tôi rồi… tôi tưởng mình sẽ chết… tôi tưởng… không ai đến nữa…"
Lê Tri vừa cảm thấy buồn cười vừa xót xa, dịu giọng dỗ dành: "Không sao đâu. Tôi đến rồi đây."
Sau khi đặt Trì Y xuống một bãi đất trống trong rừng, cô ngồi xuống, vỗ nhẹ lên đầu cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ vừa mơ thấy ác mộng. Phách sợ hãi vẫn còn run rẩy nhưng đã bình tĩnh hơn.
Lê Tri lặng lẽ nghĩ: Trì Y trong bản thể vốn không phải là người vô dụng. Cô ấy có tài, có trực giác tốt, chỉ là thiếu sự rèn luyện. Cô tin rằng bản thể của Trì Y rồi cũng sẽ lần theo dấu vết mà tìm đến đây, như cô đã tìm đến vậy. Chỉ cần giữ được phách sợ hãi này cho đến lúc đó, thì cô ấy sẽ nguyên vẹn trở lại.
Nhưng cô vẫn còn một việc quan trọng hơn cần làm — tìm lại hồn phách của chính mình.
Lê Tri không nhớ rõ đây là nơi nào, nhưng từ lúc nhìn thấy chiếc quan tài, người giấy, và đặc biệt là sự hiện diện của hồn phách Trì Y, cô đã linh cảm rõ ràng: nơi này chính là một trong những phó bản quỷ dị đầu tiên mà hai người từng bước vào. Nơi bắt đầu của tất cả.
Vậy thì... phần hồn phách của cô xuất hiện tại đây là điều hợp lý. Và nếu Trì Y bị kẹt lại bởi nỗi sợ, thì phần phách ở đây của cô sẽ là gì?
Dắt tay Trì Y, Lê Tri bước tiếp. Không ai trong hai người nói gì, chỉ có tiếng gió rừng rì rào và tiếng cành cây khô gãy vụn dưới chân. Càng đi, Lê Tri càng cảm thấy quen thuộc. Cảnh vật này, lối mòn này, những ngọn cây này… tất cả như từng in sâu trong trí nhớ cô, nhưng lại bị lớp bụi thời gian che phủ. Tiềm thức của cô đang dẫn đường.
Rồi cô dừng lại.
Trước mặt cô, cách đó không xa, là một bóng người. Cô ấy đứng im lặng trước một nấm mộ đất nhỏ. Không cần nhìn mặt, chỉ cần vóc dáng, mái tóc dài, dáng đứng thẳng tắp và đôi vai gầy, Lê Tri đã biết: đó là cô. Một phần cô đã bị bóc tách khỏi bản thể, đang tồn tại ở đây như một vết sẹo thời gian.
Phách này không giống Tiểu Tri Tri ngây thơ hay Trì Y run rẩy. Phách này hoàn toàn giống cô hiện tại — trưởng thành, bình tĩnh, nhưng từ đôi vai căng cứng và bàn tay nắm chặt kia, Lê Tri hiểu rõ: đó là phách nộ.
Một cơn gió lạnh lướt qua, lá rơi lạo xạo dưới chân khiến phách nộ quay lại. Cô nhìn thẳng vào Lê Tri — ánh mắt ấy… không thể lẫn đi đâu được. Đó là ánh mắt đầy phẫn nộ, như sắp bùng nổ thành bạo lực.
Lê Tri chưa từng thấy mình giận dữ đến mức này.
Ngay cả trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất, cô cũng giữ bình tĩnh. Nhưng phách này thì khác — nó không cần lý trí, không cần kiềm chế. Nó là cơn thịnh nộ thuần túy bị bóc tách ra, bị giữ lại và nuôi lớn bởi cảm xúc chưa từng được giải tỏa.
Khán giả ngoài màn hình lập tức bùng nổ:
[Trời má! Quả Vải nổi giận kìa! Cái ánh mắt đó… nhìn thôi đã nổi da gà!]
[Không phải Lê Tri luôn điềm tĩnh sao? Sao giờ như quỷ dữ đội lốt người vậy trời!]
[Tui biết cô ấy giận cái gì rồi… mọi người còn nhớ Bùi Hựu không?]
[Chính xác! Bùi Hựu — nữ MC bị chôn sống trong từ đường của phó bản tân binh!]
[Đó là lần đầu tiên Quả Vải phải chứng kiến cái c.h.ế.t mà mình không thể ngăn được… Lê Tri đặt một đóa hoa trắng lên n.g.ự.c Bùi Hựu mà… tui nhớ rõ lắm!]
[Lần đầu tiên cô ấy muốn cứu người… nhưng lại thất bại.]
[Giờ thì tui hiểu tại sao phách nộ của cô ấy lại mạnh đến thế… cô ấy giận cả hệ thống này, cái thế giới này, và cả chính mình.]
Mộng Vân Thường
Lê Tri đứng lặng, nhìn đối diện với một phiên bản khác của bản thân. Cô chưa bao giờ quên cái c.h.ế.t của Bùi Hựu, người đồng đội đầu tiên của cô mà cô không cứu được.