Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 545

Ba chỗ ngồi cuối cùng ở đuôi xe vừa khít cho ba người bọn họ. Dù cả xe, mỗi hàng ghế đều đã bị một con quỷ chiếm giữ, nhưng giờ phút này, không còn sự lựa chọn nào khác, ba người đành cắn răng ngồi xuống.

Khi toàn bộ hành khách đã yên vị, cánh cửa xe lại từ từ đóng lại, phát ra âm thanh lạnh lẽo như cắt vào da thịt. Chiếc xe buýt rung nhẹ, tiếp tục lăn bánh vào bóng tối mịt mùng.

Lê Tri đảo mắt nhìn quanh, phát hiện chỉ còn đúng hai ghế ưu tiên trống. Sự yên lặng kỳ dị bao trùm không gian xe, chỉ có tiếng lốp lăn trên mặt đường vang vọng như tiếng trống đếm ngược.

Người phụ nữ mặc váy đỏ – toàn thân ướt đẫm như vừa bò lên từ lòng sông – cũng ngồi ở hàng ghế cuối, ngay bên cạnh một cậu bé mập mạp, là một người chơi giống họ. Từng giọt nước từ tóc, từ váy cô ta nhỏ tí tách xuống sàn xe, nhanh chóng gom lại thành một vũng nước đen sì dưới chân. Âm thanh giọt nước rơi trong sự yên ắng nghe rõ ràng đến rợn người.

Lê Tri liếc nhìn từ phía sau, thấy từng sợi lông tay của cậu bé kia dựng đứng hết cả lên. Cậu ta không dám nhúc nhích, cố thu mình vào một góc ghế như thể làm vậy sẽ giúp bản thân tàng hình khỏi nguy hiểm.

Nước từ người phụ nữ váy đỏ, theo chuyển động của xe, bắt đầu loang ra dọc theo sàn, rỉ vào từng khe ghế, từng bước chân. Cậu bé mập lập tức rút hai chân lên, cuộn tròn người lại để tránh bị ướt. Không ai biết rõ nếu thứ nước đó dính vào thì hậu quả sẽ ra sao, nhưng phản xạ của con người luôn rõ ràng – cả đám đều lập tức nhấc chân, né tránh vũng nước như thể đó là axit.

Ngay lúc đó, người đàn ông ngồi trước mặt Lê Tri – đội một chiếc mũ kỳ quái – đột nhiên cau có, bực bội nói:

"Nước gì mà chảy tùm lum! Bẩn c.h.ế.t đi được!"

Người phụ nữ váy đỏ chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt cô ta lạnh buốt như nước đá, liếc thẳng vào ông ta. Ngay sau đó, nước trên người cô ta ngưng rơi, như thể có một công tắc vô hình vừa bị tắt.

Không khí trong xe dịu đi đôi chút. Những người chơi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ có Lê Tri để ý thấy một điều kỳ quặc — chiếc mũ của người đàn ông kia hơi rung nhẹ. Dưới lớp vải mũ, có gì đó như đang ngọ nguậy, giống như nó đang sống, đang rất kích động.

Cô nghiêng người, lặng lẽ quan sát. Sau một lúc, cô nhận ra ánh mắt người đàn ông không phải dừng lại ở đâu khác, mà đang chăm chăm nhìn vào bà lão ngồi ở hàng ghế ưu tiên phía trước.

Không, chính xác hơn… là cái gùi trên đùi bà ta.

Trong đó có thứ gì?

Lê Tri chưa kịp suy đoán thì cảnh tượng tiếp theo đã tự trả lời cho cô.

Nước từ người phụ nữ váy đỏ đã lan tới tận chỗ bà lão, ướt sũng cả phần chân ghế. Bà ta vừa cúi nhìn xuống thì lập tức biến sắc, hoảng loạn ôm lấy cái gùi định nhảy sang chỗ khác. Nhưng đã quá muộn – đáy gùi đã bị nước ăn mòn.

Ngay khi bà vừa nhấc nó lên, đáy gùi vỡ toang, và thứ bên trong đồng loạt rơi xuống sàn, vung vãi khắp xe…

Là rết.

Một đám rết khổng lồ, to bằng ngón tay người lớn, trơn tuột và lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Chúng rơi loạn xuống sàn rồi nhanh chóng bò tứ tung. Những thân hình uốn éo, những cái chân nhỏ lông lá bám chặt lấy bề mặt xe, tạo ra âm thanh “sột soạt” dày đặc, khiến cả chiếc xe như đang chìm trong một cơn ác mộng sống động.

Cả đám người ngồi cuối xe mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy không dám nhúc nhích, cũng không dám hét. Ai cũng căng cứng cơ thể, như đang chơi trò sinh tử: "Ai động trước, kẻ đó chết."

Kiều Á không kịp rụt chân lại. Một con rết nhanh như chớp đã luồn vào ống quần cô ta, bò dọc theo bắp chân, thân thể nó lạnh buốt, cứng và nhám như kim loại sống, khiến Kiều Á rùng mình dữ dội.

Liên Thanh Lâm – người ngồi cạnh – nhanh tay bịt miệng cô ta lại.

Kiều Á nghiến chặt răng, nước mắt tuôn ra trong cơn hoảng loạn tuyệt vọng. Cô ta run rẩy như cọng cỏ giữa bão giông. Con rết từ trong quần bò ngược lên, rồi chui ra khỏi cổ áo, lặng lẽ bò dọc theo cổ – nơi động mạch đang đập thình thịch, rồi chầm chậm hướng về phía tai.

Liên Thanh Lâm nghiến răng, định đưa tay ra bắt thì—

Người đàn ông đội mũ đột nhiên bật dậy như con thú đói. Ông ta lao thẳng đến chỗ Kiều Á, đầu đội mũ kề sát tai cô ta, rồi bất ngờ há miệng cắn lấy con rết, gặm từng chút một rồi nuốt chửng như ăn món khoái khẩu.

Cảnh tượng kinh hãi đến mức hai người chơi ngồi gần đó ôm miệng nén nôn, mặt xanh như tàu lá.

Người đàn ông nuốt hết con rết, rồi hất đầu ra sau, phát ra tiếng kêu quái dị — như tiếng gà gáy rợn rợn — rồi lập tức lao đi như một cái máy, lần lượt nhặt từng con rết bò quanh xe mà ăn sạch.

Bà lão lúc này đang lóng ngóng thu dọn đống rết rơi vãi, đột nhiên gào lên thảm thiết:

"Mấy con sâu của tôi! Mấy con sâu của tôi!"

Mộng Vân Thường

Bà ta lao thẳng vào người đàn ông, trừng mắt đỏ rực, như một con thú bị đoạt mất con. Cả hai lăn lộn trên sàn xe, vật lộn dữ dội. Chiếc mũ của ông ta rơi xuống trong lúc xô xát.

Và cuối cùng, mọi người cũng thấy rõ thứ vẫn luôn cựa quậy dưới mũ ông ta: Một chiếc mào gà đỏ tươi, to, dựng đứng giữa đầu như ngọn lửa sống.

Lê Tri lập tức nhớ lại tên trạm dừng trước đó – Kê Công Lĩnh.

Đúng lúc đó, chiếc xe buýt bất ngờ phanh gấp.

Cửa sau bật mở, một giọng thông báo lạnh tanh vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào:

"Hành khách vi phạm quy tắc, vui lòng xuống xe ngay lập tức."

Bà lão và người đàn ông khựng lại. Cả hai đồng thời lộ vẻ hoảng hốt cực độ. Gió lạnh từ ngoài thốc vào, mang theo mùi đất ẩm và m.á.u tanh.

Giọng thông báo lại vang lên, lần này là sự giận dữ đè nén:

"Xuống xe."

Không dám chần chừ thêm giây nào, cả hai lồm cồm đứng dậy, vội vã thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi xe.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh, bỏ lại bóng họ giữa màn đêm lạnh lẽo.

Không gian trong xe cuối cùng cũng trở lại im lặng. Mọi người vẫn còn nguyên sự rùng mình, nhưng không ai dám thở mạnh. Lê Tri quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, bắt gặp cô ta đang quay lại… cười. Nụ cười méo mó, lạnh lùng và chứa đựng thứ gì đó cực kỳ hiểm ác.

Ngay sau đó, giọng thông báo vang lên:

"Trạm tiếp theo: Mộ Hoang Sườn Núi.

Hành khách xuống xe, vui lòng chuẩn bị trước."

Không ai đứng dậy. Không ai muốn xuống cái trạm có tên nghe như mộ địa ấy. Khi xe dừng lại, cửa mở ra, một làn sương dày đặc ùa vào cùng mùi đất chết, và có hành khách mới bước lên xe.

Người đầu tiên là một phụ nữ, bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh. Dáng đi của cô ta chậm rãi, xiêu vẹo như đang bị cái gì đó trói buộc. Và mùi m.á.u tanh nồng nặc lập tức lan ra, dày đặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cô ta bước từng bước nặng nề đến chỗ ghế ưu tiên, rồi quay người, ngồi xuống.

Mãi đến lúc này, các người chơi ngồi phía sau mới nhìn thấy rõ ràng — phía sau cô ta kéo lê một sợi dây rốn đỏ lòm, ướt sũng, còn nhỏ m.á.u tí tách.

Đầu còn lại của sợi dây… nối thẳng vào đứa bé cô ta đang bế trong tay.

 

Bình Luận (0)
Comment