Người phụ nữ mập mạp trước mặt, dù đang nở một nụ cười kỳ dị đầy vẻ trìu mến, vóc dáng lại chẳng hề đáng sợ. Bà ta thấp bé, thậm chí còn không cao hơn học sinh cấp hai là bao. Trong một hoàn cảnh bình thường, chỉ cần một cú đá, Lê Tri có thể dễ dàng tiễn bà ta xuống đất.
Nhưng đây không phải tình huống bình thường.
Giờ phút này, thân thể của tất cả người chơi đều đã biến dạng, thu nhỏ lại như những đứa trẻ. Tay chân gầy guộc, đầu to, mắt to, làn da tái nhợt... trông chẳng khác gì những đứa trẻ lang thang, vừa trải qua một cuộc bỏ trốn khổ sở. Ánh mắt họ ngơ ngác, cử động cũng trở nên chậm chạp, yếu ớt.
Lê Tri khẽ xoay cổ tay. Sức lực của cô đang hao hụt nghiêm trọng, thân thể nhỏ bé này giống như một lớp vỏ rỗng, đến cả da thịt cũng mềm nhũn yếu ớt, chỉ cần va chạm mạnh thôi là có thể gãy.
Ký ức vẫn còn, đạo cụ vẫn có thể sử dụng, nhưng thể trạng hiện tại quá giới hạn khả năng của mỗi người. Nhiều loại đạo cụ vốn yêu cầu người sử dụng có nền tảng thể chất đủ mạnh, giờ đây trở nên vô dụng hoặc kém hiệu quả một cách đáng sợ.
Lê Tri thử triệu hồi thanh loan đao của mình. Lưỡi đao ánh bạc chỉ mới xuất hiện đã khiến đầu óc cô choáng váng như bị nhấn chìm vào bùn sâu. Cảm giác mê man trào lên từ trong óc, cổ họng nghẹn lại. Cô lập tức thu hồi vũ khí, thở gấp. Nếu cố sử dụng, e rằng chưa c.h.é.m được ai thì bản thân đã ngất đi trước.
Cô siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên tia u ám. Hệ thống lần này không chỉ tàn nhẫn mà còn rất biết cách triệt đường sống. Bị biến thành trẻ con, sức mạnh suy yếu, không có gợi ý, không có nhiệm vụ, tất cả đều phải tự tìm đường sống giữa một mê cung đầy cạm bẫy.
Những người chơi khác cũng bắt đầu nhận ra mức độ bất thường của phó bản lần này, sắc mặt ai nấy đều khó coi đến cực điểm.
Người phụ nữ mập mạp hài lòng nhìn lượt qua từng đứa trẻ, miệng cười tươi như thể chẳng hề hay biết gì: "Tốt lắm, đủ số rồi. Các em xếp hàng ngay ngắn, theo cô nào."
Tạ Khung dẫn đầu, mặt không biểu cảm bước lên phía trước. Những người chơi khác lần lượt nối gót theo sau, từng bước một, tạo thành một hàng dài. Mười một đứa trẻ, mang trong mình ý thức người trưởng thành, câm lặng bước vào trong cánh cổng sắt gỉ sét của cô nhi viện.
Sân chơi trước mặt hoang vắng đến đáng ngờ. Những đám cỏ dại mọc cao gần đến đầu gối, chen chúc giữa những lốp xe cũ, ghế xích đu gãy và cả những mảnh đồ chơi bám đầy rêu xanh. Không khí lạnh lẽo bao trùm, nơi đây không giống nơi nuôi dưỡng trẻ em, mà giống một trại giam bị lãng quên hơn.
Phía xa, một tháp chuông cao lớn đứng sừng sững giữa đêm đen. Trên đó treo một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ, kim đồng hồ d.a.o động nhẹ nhàng, từng nhịp đều đều như nhịp tim của một sinh vật sống trong màn đêm.
Các tòa nhà khác nằm vây quanh tháp chuông, cửa sổ lác đác ánh sáng, lặng lẽ như những cặp mắt âm thầm dõi theo.
Lý Trầm Minhđi ngay sau Tạ Khung, cất tiếng hỏi bằng giọng non nớt: "Thưa cô... bọn em đang đi đâu vậy?"
Người phụ nữ mập mạp không quay đầu lại, chỉ cười ngọt ngào: "Trời đã tối rồi mà, tất nhiên là về ký túc xá để ngủ thôi."
Bà ta đưa nhóm trẻ men theo một dãy nhà cũ, đi lòng vòng quanh sân chơi, rồi vòng qua hai tòa nhà mới đến được một dãy cầu thang hẹp. Từng bậc thang gỗ kêu kẽo kẹt dưới bước chân nặng nề. Lên đến tầng hai, hành lang tối mờ hiện ra, hai chiếc đèn treo tường yếu ớt không đủ xua tan bóng tối, chỉ làm mấy bức tranh sơn dầu phủ đầy bụi hiện ra lờ mờ như những khuôn mặt méo mó trong tranh.
Người phụ nữ lấy một chùm chìa khóa, mở cánh cửa gỗ nặng nề. "Đến nơi rồi, đây là phòng ngủ của các em."
Mùi ẩm mốc và mùi mồ hôi cũ kỹ ập vào mặt. Những người chơi lần lượt bước vào. Căn phòng rất rộng, nhưng sắp xếp đơn sơ như một trại lính thời chiến, chỉ có hàng chục chiếc giường khung sắt, chăn chiếu màu tro đã bạc màu vì năm tháng. Những mạng nhện nơi góc tường chập chờn lay động trong gió.
Tất cả giường đều trống. Ngoài họ ra, trong ký túc xá này không có lấy một đứa trẻ nào khác.
Người phụ nữ mập đặt chùm chìa khóa lên kệ, ánh mắt quét qua bọn họ một lần nữa, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng giọng nói thì trầm xuống: "Được rồi, tất cả lên giường ngủ ngay đi. Sáng mai sẽ có người đến chọn con nuôi. Những đứa ngoan, biết nghe lời sẽ được chọn trước. Những đứa hư... sẽ mãi mãi không ai muốn."
Câu nói cuối cùng của bà ta mang theo một luồng sát khí lặng lẽ như d.a.o cứa qua cổ họng.
Không ai dám kháng cự, tất cả đều nhanh chóng chọn giường, lặng lẽ cởi giày và chui vào chăn. Dù trong lòng ai cũng ngổn ngang sợ hãi, nhưng lúc này, ngoan ngoãn là lựa chọn duy nhất còn lại.
Người phụ nữ mập mạp gật đầu hài lòng, đi kiểm tra các cửa sổ đã đóng kỹ càng, sau đó bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, tiếng ổ khóa ngoài cửa vang lên "cạch" một tiếng đầy nặng nề.
Trong phòng không có đèn, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt hắt vào qua khe cửa sổ, đủ để nhìn thấy bóng dáng những chiếc giường xếp hàng lặng lẽ như nấm mồ.
Lát sau, Trì Y từ giường bật dậy, chạy đến chỗ Lê Tri bằng đôi chân nhỏ bé.
Nằm bên cạnh Lê Tri là 1 cô bé gầy gò, lúc này đang ngập ngừng hỏi:
"Xin lỗi...Có phải... người đã nhường ghế cho em trên xe buýt là Lý Kiến Hề đúng không?"
Lê Tri nhìn cô, mỉm cười khẽ: "Ừ, đúng vậy."
Cô bé lập tức reo lên khe khẽ, không giấu nổi niềm vui: "Vậy chị là Lê Tri à? Em thích hai người lắm! Em là fan couple của hai người đấy!"
Câu nói khiến vài người gần đó quay lại nhìn. Vì hình dạng thay đổi, mọi người không nhận ra ai với ai. Giờ nghe nhắc đến cái tên “Lê Tri”, sự nhận biết lập tức lan rộng.
Mộng Vân Thường
Một cậu bé mập tròn với cái đầu như quả bóng cũng lon ton chạy tới: "Cô là Lê Tri thật à? Chào cô! Tôi là Tiền Phú Cường, nghe danh cô đã lâu!"
Một người chơi khác cũng tiến đến, cánh tay vẫn còn dấu băng bó: "Tôi là Ngũ Dực, cảm ơn bạn trai cô đã cứu tôi khi con rết bò lên."
Lê Tri nhìn vết thương anh ta, hỏi nhỏ: "Vết thương sao rồi?"
Ngũ Dực cười nhẹ: "Tôi dùng đạo cụ để chữa rồi. May mà gặp hai người, nếu không tôi và Mộ Thanh đã bị loại khỏi trò chơi kia rồi."
"Ồ! Tôi nhớ các anh rồi!" – Trì Y vỗ tay – "Ngũ Dực và Triệu Mộ Thanh! Hai người là cặp đôi vợ chồng nổi tiếng đấy!"
Câu chuyện râm ran, mọi người lần lượt chia sẻ danh tính thật, bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm hơn một chút. Dù tất cả đang mắc kẹt trong một phó bản điên rồ, việc nhận ra nhau vẫn khiến họ cảm thấy bớt cô lập.
Cuối cùng, chỉ còn lại cậu bé mặc đồ đen vẫn đứng cạnh cửa sổ. Cậu im lặng không lên tiếng, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài qua lớp kính dơ bẩn. Bóng dáng lạnh lùng ấy tựa như một vết mực tối vừa rơi vào không gian lặng thinh của căn phòng.