Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 558

"Chúng tôi đã có một phát hiện mới." Cục trưởng Phương đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn giữ chút phấn chấn.

Lê Tri ngồi thẳng lưng, chờ ông tiếp lời. 

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong văn phòng ngầm, Cục trưởng Phương đưa cho Lê Tri một tập hồ sơ dày cộp được đánh dấu “tuyệt mật”. Giọng ông trầm thấp, mang theo sự nặng nề hiếm thấy:

"Trước đây bọn chú luôn cho rằng phó bản được tạo ra bởi từ trường không gian, rằng khi người chơi bị hút vào đó, toàn bộ cơ thể họ sẽ bị cắt đứt khỏi thế giới thực. Nhưng giờ, sau hàng loạt thí nghiệm, bọn chú đã có được một kết luận khác—thứ thực sự bước vào phó bản… chỉ là ý thức."

Đôi mắt Lê Tri khẽ d.a.o động. Một chi tiết quá quen, nhưng cũng đủ khiến cô rùng mình khi nghe nó được xác nhận thành lời.

Cục trưởng Phương không bỏ qua biểu cảm thoáng qua đó, đôi mắt tinh tường như nhìn thấu đáy lòng cô:

"Cháu đã nghi ngờ điều này rồi đúng không?"

Lê Tri gật nhẹ, giọng cô không lớn nhưng chắc chắn:

"Trong phó bản trước, cháu đã có linh cảm... Có gì đó rất sai lệch với cơ thể của chính mình. Cảm giác không phải là ảo giác đơn thuần, mà giống như đang tồn tại trong lớp vỏ của một thứ gì khác."

"Đúng vậy," Cục trưởng Phương gật đầu chậm rãi, như thừa nhận một sai lầm đã kéo dài quá lâu. "Bọn chú từng nghĩ phó bản là một thế giới vật lý song song, nhưng giờ chúng tôi biết rằng nó chỉ là không gian dữ liệu ảo. Cơ thể của người chơi thật ra chưa từng rời khỏi thế giới thực—nó đã được lưu trữ trong phòng an toàn ngay từ đầu."

Ông rút ra một tấm ảnh chụp mô hình dữ liệu và chỉ vào biểu đồ mô phỏng:

"Khi ý thức vào phó bản, nó sẽ kết nối với không gian dữ liệu ảo và hoạt động trong đó như đang sống thật. Một khi hoàn thành phó bản, ý thức sẽ trở lại cơ thể trong phòng an toàn. Nếu ý thức chết… thì cơ thể cũng đồng thời bị hệ thống xoá sổ."

Lê Tri im lặng trong một thoáng. Cô nhớ đến lần mình về phòng an toàn trước cả nhóm, khi ấy phòng gần như trống rỗng.

"Nhưng có lần cháu trở lại phòng an toàn sớm hơn mọi người," cô trầm ngâm. "Trong phòng không hề có cơ thể ai khác."

"Chính vì mỗi người có một 'kho lưu trữ riêng'—giống như server cá nhân trong hệ thống dữ liệu," Cục trưởng Phương giải thích, giọng đầy kỹ thuật. "Phó bản là thế giới do dữ liệu sinh ra, còn phòng an toàn là ổ cứng chứa đựng cơ thể họ. Mọi thứ đều được chia tách rõ ràng. Chỉ khi ý thức quay về thì dữ liệu cơ thể mới được kích hoạt trở lại."

Ông đưa cho cô một chiếc lá xanh...

"Thứ cháu mang ra khỏi phó bản đã giúp bọn chú xác nhận điều này."

Lê Tri cầm lấy, ngón tay lướt nhẹ trên đường vân giả tạo của chiếc lá. Dù chỉ là bản in 3D, nó vẫn giữ lại cảm giác quái lạ như mang theo một phần của thế giới linh dị.

"Bản gốc của chiếc lá đang được nghiên cứu," Cục trưởng Phương nói. "Cháu có thể đã nghe rồi—trên bề mặt lá có chuỗi mã virus chưa hoàn thiện. Mục tiêu của nó là một chương trình dữ liệu chưa xác định."

"Anh ấy đã nhắc đến chuyện này," Lê Tri gật đầu, nhớ lại Lý Kiến Hề và ánh mắt kiên quyết cuối cùng anh để lại cho cô trước khi trí nhớ bị xóa sạch.

"Chính xác. Một chuỗi virus chỉ có thể tồn tại nếu có hệ điều hành để ký sinh. Tức là mục tiêu của nó—thứ gọi là Quỷ Quái—cũng là dữ liệu."

Chuỗi mã đó... là đồ của Lý Kiến Hề để lại cho cô. Thứ vũ khí chưa hoàn chỉnh, nhưng có thể là mũi d.a.o sắc nhất xuyên vào tim hệ thống Quỷ Quái.

"Chuỗi mã đã hoàn thành chưa?" Lê Tri hỏi, giọng cô lạnh như băng.

"Đang bước vào giai đoạn cuối cùng," Cục trưởng Phương đáp. "Một tháng nữa, nếu không có sự cố, cháu sẽ có được phiên bản hoàn chỉnh."

Lê Tri trầm tư một lúc. Sau đó, cô bình thản nói:

"Lần vượt phó bản gần đây, cháu đã đối thoại với Quỷ Quái. Hiện tại nhân khí của cháu đã lên tới 89 tỷ. Cháu cảm giác… khi đạt 100 tỷ, nó sẽ xuất hiện."

Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.

"Trước khi điều đó xảy ra, cháu phải có được chuỗi mã hoàn chỉnh," cô dứt khoát.

"Chú sẽ thúc đẩy mọi việc nhanh nhất có thể," Cục trưởng Phương cam kết. "Chậm nhất một tháng."

Đàm Mạn Ngữ đứng bên cạnh, sắc mặt hơi tái đi:

"Với tốc độ hiện tại của Tri Tri, chỉ cần một phó bản nữa là cậu sẽ chạm mốc 100 tỷ nhân khí. Nhưng nếu không vào phó bản thì liệu có bị vượt mặt không?"

Lê Tri không nói gì, chỉ mở ứng dụng theo dõi nhân khí.

Trên bảng xếp hạng, người đứng thứ hai là Tạ Khung. Khoảng cách giữa họ chưa đến 10 tỷ—một hoặc hai lần phó bản là có thể bắt kịp. Nhưng khoảng cách giữa Tạ Khung và người xếp thứ ba thì vẫn còn rất xa.

Tạm thời, cô vẫn đứng đầu. Nhưng nếu cô dừng lại, còn Tạ Khung tiếp tục… thì vị trí này sẽ không giữ được lâu.

Cục trưởng Phương quay sang hỏi Mạn Ngữ:

"Bộ phận của các cô đã từng tiếp xúc trực tiếp với Tạ Khung chưa? Cậu ta là người như thế nào?"

Lê Tri chậm rãi ngẩng lên. Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt luôn lạnh lẽo, ánh mắt mang vẻ cao ngạo không thể tiếp cận của người kia. Nhưng trong đó... cũng có thứ gì đó khác, âm ỉ và nguy hiểm như dòng dung nham nằm sâu dưới mặt đất.

"Không cần," cô nói. "Việc này để cháu xử lý."

Mộng Vân Thường

"Chú tin cháu," Phương Dương Hưng gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng.

Trước khi rời đi, Lê Tri ngập ngừng rồi nói:

"Cháu muốn giới thiệu một người. Cô ấy từng là tiến sĩ nghiên cứu khoa học, có thể giúp ích trong giai đoạn cuối cùng này. Tên cô ấy là Thư Tinh Lan."

Cục trưởng Phương giật mình nhẹ, nhưng lập tức phản ứng nhanh chóng:

"Thiên Vấn đúng không? Được, nếu cô ấy thực sự có khả năng, bọn chú sẵn sàng xem xét. Hôm khác cháu dẫn cô ấy và Mạn Ngữ đến gặp."

Khi rời khỏi căn cứ, gió chiều quất nhẹ vào mặt. Trên đường về, Đàm Mạn Ngữ lái xe còn Lê Tri mở cửa kính, để gió lùa vào tóc.

"Cậu đúng là kẻ lo chuyện bao đồng," Mạn Ngữ cười nhạt, ánh mắt liếc về phía cô.

"Hử?" Lê Tri hơi nghiêng đầu.

"Thư Tinh Lan là thủ lĩnh Thiên Vấn, tổ chức từng gây ra biết bao nhiêu chuyện. Ngay cả khi không bị kết tội thì trong mắt chính quyền và công chúng, cô ấy mãi mãi là vết nhơ," Đàm Mạn Ngữ nói, giọng nhẹ mà sắc như dao. "Nhưng giờ, cậu lại định đưa cô ấy quay trở lại bằng một con đường vinh quang."

Lê Tri không phản bác, chỉ lặng lẽ đưa tay ra ngoài cửa sổ, những tia nắng chiều rơi xuống đầu ngón tay cô, lấp lánh và ấm áp như một ảo ảnh. Gió luồn qua tóc cô, kéo theo những suy nghĩ không lời.

"Thế giới này... ai cũng xứng đáng có một tương lai khác," cô nói khẽ, rồi mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment