Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 559

Ba ngày sau khi rời khỏi Thiên Vấn, Thư Tinh Lan đã chính thức vào viện nghiên cứu. Quyền điều hành tổ chức tạm thời được giao cho Giang Xán và Chung Vận. Nhưng dù hai người họ có bản lĩnh đến đâu, sự hiện diện của Lê Tri mới là thứ thật sự giữ yên được cả một đám người. Không ai dám động thủ khi cô còn ở đó. Bởi vì ai cũng biết—cô không chỉ đáng sợ, mà còn đủ tàn nhẫn để ra tay nếu cần thiết.

Trước khi đi, Thư Tinh Lan đã để lại một mảnh giấy nhỏ—trên đó chỉ có một địa chỉ đơn sơ, chẳng rõ ràng gì nhiều ngoài vài ký hiệu mơ hồ. "Đây là nơi ở gần đúng của Tạ Khung," cô nói, ánh mắt sâu như vực thẳm. Để có được thông tin ấy, Thư Tinh Lan đã huy động gần như toàn bộ nhân lực của Thiên Vấn chỉ để truy tìm dấu vết mờ nhạt của một người đàn ông. Nhưng kết quả, cũng chỉ đến thế.

Bởi vì Tạ Khung không giống bất kỳ ai. Hắn là loài sói cô độc, không để lại dấu chân, không lưu lại hơi thở. Hắn sống ngoài ranh giới của xã hội, không ai dám điều tra hắn—không phải vì sợ thất bại, mà vì sợ chọc giận một con thú hoang. Nhưng thời điểm này, không còn ai có quyền lựa chọn nữa.

Dẫu vậy, khi Lê Tri còn chưa kịp đi tìm, thì Tạ Khung đã tự mình tìm tới.

Chiếc chuông cửa vang lên vào một buổi chiều lạnh lẽo. Khi Trì Y đang vừa gặm táo vừa mở cửa, cô khựng lại, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông đứng lặng yên bên ngoài. Bóng anh trải dài dưới nắng chiều, nơi chân anh là một chiếc túi vải bố cũ kỹ màu xanh lam, giống như loại túi mà các đơn vị nhà nước phát từ hàng chục năm trước.

"Tiểu Tạ! Sao cậu lại tới đây?" Trì Y reo lên, vui vẻ.

Tạ Khung không đáp, ánh mắt lạnh lùng chỉ lướt qua cô, rồi dừng lại ở người đứng phía sau—Lê Tri, đang bước ra từ hành lang với một chiếc cốc màu hồng nhạt trong tay, mái tóc mềm buông xõa, bộ đồ mặc nhà rộng rãi khiến khí chất của cô càng thêm khó đoán.

"Chẳng phải các người đang tìm tôi sao?" Anh lạnh nhạt hỏi, giọng nói không hề mang theo cảm xúc.

Hành động của Thiên Vấn làm sao qua nổi mắt Tạ Khung. Trước giờ hắn ghét nhất là có ai xâm phạm vào lãnh thổ của mình. Nhưng lần này, khi biết người đứng sau tất cả là Lê Tri, hắn không tức giận. Không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc và rời khỏi nơi trú ngụ quen thuộc.

Trì Y cười toe, nhấc chiếc túi cũ kỹ lên như thể khoe chiến tích: "Đúng vậy! Chẳng phải đã nói cậu sẽ đến chơi sao? Tụi này đợi mãi không thấy cậu, đành phải cử người đi tìm!"

Lê Tri vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Chào mừng cậu." Giọng cô bình thản, không quá thân thiết, cũng chẳng xa cách. Chỉ có Tạ Khung là khựng lại trong giây lát, như thể đang nghe một điều gì đó không thực.

Anh bước vào nhà, nơi mùi thức ăn thoang thoảng cùng tiếng cười ồn ào vang vọng từ tầng trên.

Âu Văn Đống vừa nghe tiếng động liền chạy ầm ầm xuống: "Có khách? Tuyệt vời! Tối nay tôi lại được trổ tài rồi!" Anh quay sang Tạ Khung, ánh mắt rạng rỡ như mặt trời: "Tạ đại lão muốn ăn gì? Món nào tôi cũng làm được hết—Tứ Xuyên, Quảng Đông, Hồ Nam, Mân Chiết… chỉ cần anh gọi!"

Những người khác cũng kéo xuống tầng. Hàn Văn Lâm, Du Kinh Mộng... tất cả đều như bị cuốn vào cơn tò mò tột độ khi tận mắt thấy người chơi bí ẩn nhất thế giới. Bốn phía lập tức bao vây Tạ Khung bằng những ánh mắt sắc bén như dao.

Tạ Khung khựng lại. Anh ghét những tình huống như thế này.

Lê Tri nhận ra ngay biểu cảm cứng đờ của anh, liền nhẹ giọng nói: "Được rồi, đủ rồi, ai về phòng nấy đi." Sau đó, cô quay sang dẫn Tạ Khung lên lầu: "Phòng của cậu đã chuẩn bị xong rồi. Xem thử có hài lòng không."

Căn phòng sạch sẽ, sáng sủa, đơn giản nhưng tinh tế. Tạ Khung chỉ liếc nhìn rồi đáp gọn lỏn: "Có chỗ ở là được."

"Có ai làm phiền thì cứ nói với tôi," Lê Tri nói khi anh đặt chiếc túi bố cạnh đầu giường.

Tạ Khung quay lại, ánh mắt lạnh đi: "Tìm tôi có việc gì?"

Lê Tri không vòng vo, nói thẳng: "Có. Là chuyện về viện nghiên cứu." Cô tóm lược tình hình một cách rõ ràng, không giấu diếm. "Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng. Trong thời gian này, tôi mong cậu không vào phó bản."

Tạ Khung cau mày: "Đây là bí mật quốc gia, đúng không? Cậu nói với tôi như vậy, không sợ tôi cản trở?"

Lê Tri nghiêng đầu: "Cậu sẽ làm thế sao?"

Anh im lặng. Rồi đáp: "Không."

Cô bật cười: "Thế là được rồi."

Tạ Khung vẫn không buông tha: "Tại sao lại tin tôi?"

Lê Tri nhìn anh, ánh mắt sâu như muốn xuyên thấu: "Cậu đứng hạng nhất lâu như vậy rồi. Cậu đã dùng đặc quyền của mình bao nhiêu lần?"

Tạ Khung đáp không do dự: "Một lần." Chính là lần kéo cô vào phó bản gần đây.

Lê Tri mỉm cười: "Thế là đủ rồi."

Bởi vì nếu anh thật sự muốn, anh hoàn toàn có thể dùng đặc quyền để tạo ra khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người. Nhưng anh không làm. Suốt thời gian dài ấy, Tạ Khung vẫn cạnh tranh với cô như một người chơi bình thường. Không đặc quyền, không gian lận.

Tạ Khung là người có thể trở thành thần, nhưng lại chọn làm người.

"Được," anh gật đầu. "Tôi sẽ không vào phó bản trong thời gian này." Sau một thoáng ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào cô: "Nhưng cô có bao nhiêu phần trăm cơ hội thành công?"

Lê Tri cân nhắc một chút rồi đáp: "50%."

Tạ Khung lập tức nhíu mày: "Một nửa? Nghĩa là khả năng c.h.ế.t là ngang bằng với sống."

Cô chỉ nhún vai: "Không thử thì làm sao biết?"

Cô xoay người bước ra, tay chạm vào tay nắm cửa, nhưng vừa định đóng lại thì giọng anh bất chợt vang lên:

"Lê Tri."

Cô dừng lại, quay đầu lại nhìn anh.

Giọng anh vẫn lạnh, nhưng có điều gì đó khác thường trong sự bình thản ấy: "Nếu thất bại... cô sẽ chết. Cái c.h.ế.t của cô cũng chẳng thay đổi được gì cả."

Lê Tri khẽ cười, nụ cười trầm tĩnh như sóng lặng dưới đáy vực: "Nếu tôi chết, sẽ có người khác thay thế."

Tạ Khung nhìn cô. Đôi mắt kia không hề run rẩy. Không sợ hãi, không do dự.

Cuối cùng, anh không nói gì nữa. Chỉ lặng lẽ quay vào phòng, chiếc túi vải bố cũ kỹ vẫn nằm đó, chẳng khác nào bóng quá khứ vẫn chưa rời khỏi.

Cửa phòng khép lại sau lưng anh.

Từ hôm đó, Tạ Khung ở lại biệt thự.

Mộng Vân Thường

Mỗi ngày trong biệt thự đều rất ồn ào và náo nhiệt.

Ban đầu, mọi người còn giữ ý, dè chừng trước mặt Tạ Khung. Nhưng chẳng mấy chốc, sự kính nể ban đầu cũng tan biến như sương sớm. Họ bắt đầu “meo meo” thử thách giới hạn của anh, trêu chọc anh, lấn tới từng chút một. Có người thậm chí còn dám giật lấy tay cầm khi anh đang chơi game, chỉ vì thấy anh chơi không giỏi.

Dẫu có phần phiền phức, nhưng so với những ngày tháng sống cô độc trong rừng sâu núi thẳm, nơi đây đúng là ồn ào và sống động hơn nhiều.

Ít nhất, còn có đồ ăn ngon do Âu Văn Đống nấu — ngày nào cũng là món mới, chưa bao giờ trùng lặp. Tạ Khung nghĩ vậy rồi âm thầm hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân thêm chút nữa.

Bình Luận (0)
Comment