Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 560

Nửa tháng sau, một buổi sáng yên bình như bao ngày khác, cả nhà đang quây quần ăn sáng thì bất chợt, vài tiếng còi xe chát chúa vang lên, xé toang bầu không khí yên ổn.

Lê Tri lập tức đứng dậy: "Họ tới rồi."

Mọi người không nói thêm lời nào, vội vã buông đũa, lau tay, lau miệng rồi kéo nhau đổ ra cửa.

Cửa vừa mở, trước mắt họ là ba chiếc xe tải quân sự màu xanh lá đậu chật ních trên bãi đất trống. Những thùng hàng to lớn xếp thành hàng dài, gần như che kín lối vào biệt thự. Cửa xe bật mở, từng tốp lính mặc quân phục nhảy xuống, phối hợp nhịp nhàng chuyển những chiếc thùng sắt nặng nề vào trong.

Cư dân trong khu biệt thự bị cảnh tượng này thu hút, tò mò kéo đến xem. Có người thậm chí còn định lén lút dùng đạo cụ để kiểm tra bên trong các thùng là gì. Nhưng rồi, dưới ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lạnh của Lê Tri và Tạ Khung đang đứng chắn trước cửa như hai vị thần canh giữ cánh cổng địa ngục, những ý nghĩ vớ vẩn kia nhanh chóng tan thành mây khói.

Họ chỉ có thể đứng từ xa, nín thở nhìn từng thùng to được chuyển vào biệt thự.

Phòng khách từ trước đã được dọn trống hoàn toàn. Những chiếc thùng sắt to lớn chồng chất lên nhau, tạo thành một "ngọn núi đạo cụ" sừng sững giữa phòng. Mọi người đứng xung quanh, ánh mắt dán chặt vào từng chiếc thùng với vẻ sửng sốt không thể che giấu.

Trì Y đưa tay chạm vào một chiếc thùng gần nhất, rồi lặng lẽ quay sang hỏi Đàm Mạn Ngữ, giọng vẫn run rẩy như không tin nổi: "Tất cả… đều là đạo cụ sao?"

Mộng Vân Thường

Đàm Mạn Ngữ khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Lê Tri: "Toàn bộ số đạo cụ trong này đều do các người chơi tự nguyện tặng cho cậu. Cậu có thể sử dụng chúng theo ý muốn."

Trong suốt hai năm qua, lực lượng người chơi trực thuộc chính phủ không ngừng mở rộng. Cùng với đó, số lượng đạo cụ họ thu về từ các phó bản cũng trở nên phong phú đến mức khó tin. Chính phủ đã dốc toàn lực, gần như gom sạch tất cả các loại đạo cụ mà họ có thể tìm được — và giờ đây, không chút do dự, họ trao lại hết cho Lê Tri.

Đàm Mạn Ngữ rút từ túi ra một chiếc hộp gỗ, cẩn trọng đưa cho Lê Tri, gương mặt căng thẳng và nghiêm trọng chưa từng thấy: "Nhiệm vụ của bọn mình đến đây là kết thúc. Tiếp theo… là phần của cậu."

Lê Tri mở hộp ra. Bên trong là chiếc lá xanh năm nào Lý Kiến Hề từng giao cho cô, giờ đã được chính phủ khắc mã code hoàn chỉnh.

Cô đóng nắp hộp lại, khẽ nói: "Tối nay mình sẽ vào phó bản. Nhắn với cục trưởng Phương giúp mình… mình sẽ cố hết sức, không để mọi người phải thất vọng."

Đàm Mạn Ngữ rưng rưng, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt. Cô lao đến ôm chầm lấy Lê Tri: "Tri Tri… Lời này mình không nói với tư cách người chơi, mà là một người bạn. Mình không cần cậu cố hết sức, chỉ mong cậu cố trong khả năng của mình thôi, và nhất định phải còn sống trở về. Chỉ cần còn sống… dù lần này thất bại, chúng ta vẫn có cơ hội khác."

Lê Tri không nói gì, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bạn như một lời an ủi không cần thành tiếng.

Chiều hôm đó, người của Thiên Vấn và Khổng Tước cũng lần lượt đến.

Yến Phi Thư và Giang Xán mỗi người mang theo hai chiếc thùng lớn, chất đầy đạo cụ bên trong. So với đống thùng sắt khổng lồ chính phủ gửi đến, số này có phần khiêm tốn và giản dị hơn nhiều.

Yến Phi Thư nhìn đống đồ trong phòng, rồi thở dài: "Chúng tôi chỉ là tổ chức dân sự, làm sao sánh được với sức mạnh của nhà nước. Đạo cụ bắt buộc phải được tặng một cách tự nguyện, thế nên toàn bộ Thiên Vấn cũng chỉ có thể gom được chừng này. Dù không đáng gì, nhưng coi như là chút công sức nhỏ bé của tôi. À, Thư Tinh Lan đã vào viện nghiên cứu rồi. Sau này có chuyện gì, đừng lôi tôi đi uống trà là được."

Giang Xán thì đơn giản hơn nhiều, chỉ nói thẳng: "Những gì có thể cho cậu đều nằm ở đây. Đừng chê ít."

Lê Tri mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn mọi người."

Giang Xán nhìn cô, giọng trầm xuống: "Phải là bọn tôi cảm ơn cô mới đúng."

Bởi vì ai cũng hiểu — chuyến đi này của Lê Tri, nếu không thành công… thì chỉ còn đường chết.

Cho dù cô có thành công, thì khả năng sống sót trở về cũng chẳng thể đảm bảo được điều gì.

Không khí trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ, tang thương và ngột ngạt. Mắt ai nấy đều đỏ hoe, lặng lẽ theo dõi từng động tác của Lê Tri khi cô mở các thùng hàng, chuyển từng món đạo cụ vào kho của mình.

Khi cô quay lại, thấy trên bàn trà đã xuất hiện thêm một đống đạo cụ khác. Trên cùng là một chiếc cung đặc biệt, gắn liền với tinh thần lực của Tạ Khung

Trì Y nước mắt ròng ròng, giọng nghẹn ngào: "Toàn bộ đạo cụ của bọn mình đều ở đây rồi."

Lê Tri đưa mắt nhìn quanh, thấy ai cũng mắt đỏ hoe. Cô trầm ngâm giây lát, rồi dịu giọng: "Mỗi người giữ lại một món bảo vệ tính mạng. Nếu mình thất bại, các cậu còn có thể dùng nó sống sót trong phó bản lần sau."

Trì Y giận dỗi: "Mình không cần! Tất cả đạo cụ của mình đều cho cậu hết rồi! Nếu cậu không cần thì cứ vứt đi!" Nói rồi cô quay người, chạy thẳng ra ngoài.

Liên Thanh Lâm thở dài: "Chắc lại chạy đi đâu đó trốn khóc rồi. Chị Tri, chị cứ nhận đi. Chị đã vì bọn em quá nhiều rồi, còn bọn em… chưa từng làm được gì cho chị. Đến lúc này mà vẫn giữ lại đạo cụ cho mình thì đâu còn xứng đáng là bạn bè đã vào sinh ra tử nữa?"

"Đúng vậy! Nếu không có chị thì em đã c.h.ế.t từ lâu rồi!" Âu Văn Đống vừa khóc vừa gào lên: "Nếu ngay cả chị cũng thất bại thì thế giới này cũng sẽ diệt vong mất thôi! Em nghĩ mình nên c.h.ế.t trước để khỏi phải chịu khổ, hu hu hu——"

Âu Văn Đống vừa khóc, Tóc Hồng và Du Kinh Mộng cũng òa lên theo, cả căn phòng như chìm trong bi ai.

Lê Tri vừa cảm động vừa buồn cười, chỉ đành lặng lẽ gom hết số đạo cụ trên bàn.

Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ — rất nhẹ, rất cẩn trọng.

Lê Tri ra mở cửa. Bên ngoài là hai người, một nam một nữ, trông có vẻ quen mặt, hình như là người chơi trong khu biệt thự, đã từng gặp vài lần.

Cô mỉm cười: "Có chuyện gì sao?"

Hai người liếc nhìn nhau, cô gái lấy hết can đảm nói: "Chị Tri, có phải chị đang thu thập đạo cụ không?"

Chưa kịp để Lê Tri trả lời, cô đã tiếp lời: "Bọn em quen vài người trong Thiên Vấn, nghe nói nhiều người đã tặng đạo cụ cho chị. Sáng nay thấy ba chiếc xe quân sự… tụi em cũng đoán ra phần nào."

Cô gái đưa chiếc hộp giấy ôm trong tay lên: "Bọn em không biết chị định làm gì, nhưng nếu cả quốc gia lẫn các tổ chức như Thiên Vấn đều ủng hộ chị… thì chắc chắn là chuyện liên quan đến số phận của toàn nhân loại, đúng không?"

Giọng cô gái kiên định lạ thường: "Bọn em chẳng giúp được gì nhiều. Đây là số đạo cụ mà mấy người trong khu đã góp lại. Không nhiều, nhưng… hy vọng có thể giúp được chị."

Lê Tri nhìn hai gương mặt trẻ trước mặt — cô thậm chí không biết họ tên, càng không biết họ từng trải qua những gì trong phó bản.

Cuối cùng, cô đưa tay nhận lấy chiếc hộp, khẽ nói: "Cảm ơn."

Hai người lập tức cười rạng rỡ: "Cố lên nhé, chị Tri!"

Tối hôm đó, bầu trời bỗng đổ tối rất nhanh.

Lê Tri đã chuẩn bị sẵn sàng để vào phó bản.

Tạ Khung, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, đột ngột lên tiếng: "Tôi sẽ vào phó bản cùng cô."

Trì Y vừa bước vào cũng lập tức nói theo: "Mình cũng muốn đi!"

Lê Tri khẽ buộc lại mái tóc dài, cài chiếc lá có mã code lên đầu, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ lặng gió: "Lần này, mình sẽ đi một mình."

Cô nhìn quanh căn phòng, ánh mắt quét qua từng gương mặt thân thuộc, vẫn là vẻ dịu dàng, bình thản như mọi khi:

"Đợi mình về nhé."

 

Bình Luận (0)
Comment