Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 507

Chương 507

 

“Ha”

 

Đôi môi mỏng nhẹ của anh kéo nhẹ, tiếng nói u lãnh, “Thật thú vị, tôi cho Trương Nhược Phi lấy máu, anh ta nói sử dụng cho tôi hết, vừa quay qua quay lại Hàn Lệ Thu lại nói, máu có ở chỗ bà ta đâu?”

 

“Chuyện này là cậu Trương và Hàn Lệ Thu sao?” Vệ Nam nghĩ mãi không thông, hai người này có thể liên quan gì đến nhau.

 

Chử Chấn Phong cũng không quá quan tâm chuyện này: “Trương Nhược Phi nhất định biết một cái gì đó, cậu phái người đến phòng khám của cậu ta tra xét một chút đi”

 

Nói xong hai tay của anh đan trước người, thần sắc nghiêm nghị, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không quá thỏa đáng, sửa lời: “Không, vẫn là cậu tự mình đi xử lý đi”

 

Ngoài cửa, Vương Thanh Hà nghe được đoạn đối thoại này, mắt nhanh chóng chớp chớp.

 

Bệnh viện Nhược Phi hả?

 

Trương Nhược Phi có quan hệ thân mật với Tân Hoài An, chẳng lẽ cô giấu ở đây?

 

Chuyến đi này đúng là không hề uổng phí!

 

Lo lắng người trong thư phòng sẽ phát hiện ra mình nghe lén.

 

Cô ta im lặng lui về phía dưới lầu.

 

Vừa quay trở lại đại sảnh, sau lưng đã truyền đến giọng nói nghỉ ngờ của Vệ Nam: “Cô Thanh Hà?”

 

Vương Thanh Hà xoay người, tỏ vẻ chuẩn bị đi múc canh gà ra phóng đến bàn trà, đón ánh mắt của đối phương, nói ra: “Là trợ lý Vệ sao, tôi bưng canh gà đến cho Chấn Phong. Hai người vừa rồi nói chuyện ở trên tầng sao? Vậy anh ấy..”

 

Lời còn chưa nói hết, bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi của Chử Chấn Phong xuất hiện sau lưng Vệ Namm, theo tiếng nói liếc nhìn xuống dưới lầu, thấy được Vương Thanh Hà cùng với canh gà mà cô ta mang đến.

 

Vệ Nam thấp giọng xin chỉ thị: “Cậu Chử, vậy tôi đi sắp xếp trước”

 

“Ừm”

 

Chử Chấn Phong gật gật đầu, Vệ Nam liền bước nhanh xuống lầu, nhanh chóng rời đi.

 

Anh thì nhanh chóng đi xuống dưới tầng.

 

Mắt Vương Thanh Hà nhìn bóng lưng Vệ Nam rời đi, quay người lại đã thấy Chử Chấn Phong đi về phía cô ta.

 

Gô ta hoàn hồn, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, chủ động mở cặp lồng canh gà ta: “Em biết mấy ngày nay anh rất bận, sợ anh không có thời gian chăm sóc sức khỏe của mình, cho nên em nấu canh gà cho anh bồi bổ, bên trong có nhiều dược liệu đó, canh còn nóng, anh mau mau nếm thử xem hương bị như thế nào?”

 

“Cô vất vả nấu canh rồi còn phải mang đến cho tôi, sau này những chuyện như thế này cứ để người hầu làm là được rồi” Chử Chấn Phong từ tốn nói, ngồi xuống trên ghế salon, nhận bát canh gà cô ta đưa đến.

 

Vương Thanh Hà lại đưa một cái thìa cho anh, khéo hiểu lòng người mà nói: “Không khổ cực chút nào, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, có phải gặp chuyện gì không vui hay không?”

 

Ánh mắt hơi thay đổi, hỏi thăm tỏ vẻ thăm dò: “Chẳng lẽ, là bởi vì tin đồn về đứa bé kia trên Internet?”

 

Chử Chấn Phong đang nhìn bát canh gà trong tay, nhớ tới một ít chuyện đã từng xảy ra, có chút ngẩn người.

 

Nghe được Vương Thanh Hà nói, anh thu hồi suy nghĩ của mình, thuận miệng hỏi: “Cô cho rằng là tin đồn sao?”

 

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vương Thanh Hà ra vẻ ngây thơ hỏi.

 

Chử Chấn Phong lắc đầu, “Nhìn những dấu hiệu trước mặt thì đứa bé kia với tôi, thật sự có khả năng có quan hệ máu mủ.”

 

Khóe môi Vương Thanh Hà cong cứng lại.

 

Cậu Chử đã bắt đầu chấp nhận đứa bé kia, cái này đúng là không tốt.

 

Chử Chấn Phong cũng không để ý đến sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ của cô ta, anh thả bát canh gà xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta nói: “Tình hình bây giờ có chút phức tạp, chờ tôi tra xét rõ ràng rồi sẽ nói lại tỉ mỉ với cô?”

 

Vương Thanh Hà che giấu tâm tư của mình, quay ngời lại ngồi xuống cạnh anh trên ghế sô pha, ôn nhu nói: “Không liên quan gì, kể cả đứa bé kia là con anh thật thì em cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận. Khi truyền thông hỏi em, em cũng đã nói như vậy, với lại, em nói được nhất định sẽ làm được”

 

Chử Chấn Phong không khỏi ghé mắt, không nghĩ cô ta vậy mà rộng lượng như thế.

 

Nếu như người phụ nữ khác gặp chuyện như thế này, đại khái có rất ít người có thể cư xử như cô ta?

 

Nghĩ tới đây, trong lòng anh sinh ra một chút cảm giác áy náy với Vương Thanh Hà.

 

Mặc dù ba năm nay anh luôn mồm một mực nói sẽ cưới cô, nhưng anh dần dần nhận ra, ngoại trừ kí ức trong đêm đó, thời điểm anh đối mặt với cô, càng càng càng khó sinh ra cảm giác động lòng.

Bình Luận (0)
Comment