Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 508

Chương 508

 

Cưới cô ta là do trách nhiệm và hứa hẹn nhiều hơn.

 

Ngược lại người phụ nữ Tân Hoài An kia, thỉnh thỏang lại xuất hiện trong đầu anh, hơn nữa thỉnh thoảng còn xâm nhập vào trong giấc mơ của anh, làm cho anh tâm phiền ý loạn.

 

Một năm này, anh thường xuyên nghĩ lại, hẳn là chính anh trong miệng của mấy chủ blog tình cảm đó thường được nhắc đến như… một tên đàn ông cặn bã?

 

Chử Chấn Phong bất đắc dĩ, nhưng cũng khó giải thích được.

 

Anh dời ánh mắt đối mặt với Vương Thanh Hà, có chút không được tự nhiên nói ra: “Canh gà tối nay tôi sẽ uống tiếp. Cô về trước đi, tôi lên lầu còn có chút tài liệu cần xử lý”

 

Vương Thanh Hà không rõ vì sao anh đột nhiên lại hạ lệnh đuổi khách.

 

Nhưng cô ta cũng đang muốn đi thăm dò một chút bên phía phòng khám Nhược Phi.

 

“Vậy cũng được, em để canh vào trong tủ lạnh cho anh, đến lúc anh muốn uống thì hâm lại là được, em đi trước, không quấy rầy anh làm việc nữa”

 

Vương Thanh Hà quan tâm nói, sau đó đậy nắm cặp lồng lại, cho vào tủ lạnh.

 

Cho đến trước khi đi, trên mặt cô ta đều luôn duy trì một nụ cười ôn như ngọt ngào.

 

Nhưng vừa ra khỏi biệt thự lên xe, sắc mặt cô ta lạnh xuống ngay lập tức.

 

Cô ta lấy điện thoại di động ra, đang định nhấn số, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên gọi điện thoại qua cho mẹ.

 

“Mẹ, có khả năng Tân Hoài An ở phòng khám Nhược Phi, con không tiện ra mặt, mẹ giúp con đi thăm dò một chứi Cúp điện thoại, Vương Thanh Hà thỏa mãn tắt máy.

 

Loại chuyện này, vẫn phải giao cho người trong nhà thăm dò mới yên tâm được, tránh khỏi như họ tiếu kia năm đó, nắm thóp được mình nên lần nào cũng uy hiếp mình.

 

Cũng may là anh ta tự mình phát bệnh chết rồi, cũng đúng lúc tránh cho cô nỗi lo về sau.

 

Nghĩ đến Tiêu Mạnh Lương, tự nhiên là lại nghĩ đến Dư Nhiễm bây giờ đang ở trong lao ngục.

 

Gái kia quỷ xui xẻo kia lúc trước còn dám cấu kết với Tân Hoài An nhắm vào mình, đúng là không nên sống!

 

Vương Thanh Hà khinh thường xùy một tiếng, lái xe rời đi.

 

Ở Hàn Thị bên này.

 

Hàn Lệ Thu luôn luôn cho người chú ý động tĩnh của Chử Chấn Phong, lại mãi không thấy anh liên hệ với mình, không khỏi có chút bực bội.

 

“Xem ra, Chử Chấn Phong cũng không tin tưởng cô. Hoặc là nói, anh ta căn bản không thèm để ý đến sống chết của đứa bé kia?” Hàn Âu Dương đem tài liệu trong tay đưa cho Hàn Lệ Thu, thuận miệng nói.

 

Hàn Lệ Thu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

 

Cũng chỉ có trước mặt Hàn Âu Dương, cô ta mới lười dùng nụ cười công nghiệp che giấu cảm xúc, trên mặt đầy vẻ nóng nảy, u uất.

 

“Với việc tôi bí mật quan sát và lý giải Chử Chấn Phong nhiều năm như thế, cậu ta nhất định sẽ không thờ ơ được! Kể cả bề ngoài cậu ta có gió êm sóng lặng, cũng nhất định sẽ bí mật triển khai hành động, tạm thời chờ xem đã!”

 

Hàn Lệ Thu phối hợp nói, trên mặt là gần như là vẻ cố chấp một mực tin theo.

 

Hàn Âu Dương lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó thì trợ lý từ ngoài cửa nhanh chân di vào.

 

Trên danh nghĩa, đây là trợ lý của Hàn Âu Dương.

 

Nhưng sau khi bước vào đều không thèm để mắt đến anh ta, báo cáo thẳng cho Hàn Lệ Thu: “Thưa cô, không xong rồi, tin tức từ bên phía bệnh viện, phần máu hiếm mà cô đặt trong kho máy đã bị đánh cắp!”

 

Hàn Âu Dương nghe vậy, kinh ngạc quay lại nhìn Hàn Lệ Thu: “Chẳng lẽ là người cửa Chử Chấn Phong?”

 

Không ngờ Hàn Lệ Thu vậy mà nói đúng.

Bình Luận (0)
Comment