Nhiệm vụ của hành tình Locker tạm thời được giao cho Lâm Thời và Derrick thực hiện.
Người đứng đầu là Lâm Thời.
Việc này vừa thông báo, Thiên Dạ liền tìm đến.
"Cậu thật sự muốn đi à?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Lúc đó, Lâm Thời đang ném phi tiêu trong phòng giải trí.
"Vút--"
Phi tiêu cắm đúng hồng tâm.
Chàng trai tóc đen khoanh chân ngồi dưới đất, sung sướng hò hét, ngẩng người quay lại nhìn: "Tôi giỏi không?"
Thiên Dạ không thèm để ý đến cậu.
Lâm Thời hừ một tiếng, hỏi Nhị Tiểu Khắc: "Anh trai giỏi không?"
Nhị Tiểu Khắc giơ xúc tu lên, kêu "chiêm chiếp", ý là "Đặc biệt giỏi".
Kẻ tung người hứng như vậy, Thiên Dạ tiếp tục hỏi: "Chắc chắn là muốn đi?"
Lâm Thời gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ không chết đâu."
"Tình hình ở Locker đặc biệt lắm, với lại cậu vừa trở về từ Liên Bang, lỡ bị nhận ra thì sao?" Thiên Dạ cố gắng khuyên can lần cuối.
Lâm Thời cảm thấy điều này hoàn toàn không phải vấn đề: "Có mặt nạ thực tế ảo mà, tôi chỉ cần chỉnh lại mặt một chút là được."
Nhưng dạo này Thiên Khải và Liên Bang quan hệ quá gần gũi, Lâm Thời cảm thấy không nên như thế.
Sau lần này, cậu định sẽ nhận những nhiệm vụ khác.
Thấy khuyên không được, Thiên Dạ im lặng một lúc, rồi ném cho cậu một thứ.
Lâm Thời giơ tay đón lấy, đưa ra trước người quan sát một hồi: "Đây là...?"
"Tinh thạch tăng cường cho cơ giáp, trước khi làm nhiệm vụ thì gắn nó vào."
Mắt Lâm Thời sáng lên: "Cảm ơn chị gái!"
Cậu lăn một vòng từ dưới đất đứng dậy, ôm Thiên Dạ một cái thật chặt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn hướng đi, chắc là muốn đến xưởng rèn Thiên Khải.
Trên đường, có người nhìn thấy cậu, cười chào hỏi: "Lâm đi đâu đấy?"
Lâm Thời giơ tinh thạch khoe khoang: "Thiên Dạ cho tôi đó! Cậu không có đúng không?"
Mọi người chỉ cười.
Viên tinh thạch đó đã được gắn thành công lên cơ giáp của Lâm Thời.
Tinh thạch có màu đỏ lửa rất đẹp, làm cho bộ giáp cơ vốn đã rực rỡ nay càng thêm lộng lẫy.
Lâm Thời chống nạnh đứng tại chỗ, hài lòng vô cùng.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm Thời lên tàu chuyển tiếp để đến Locker.
Derrick đi theo phía sau, trong túi còn đựng Nhị Tiểu Khắc.
Lóc cóc lóc cóc lên đường.
Lâm Thời ngồi trên ghế sô pha, đeo mặt nạ thực tế ảo vào.
Hiện tại cậu đang là tội phạm truy nã của Liên Bang, nên cẩn thận vẫn hơn.
Sau khi đeo mặt nạ xong, Lâm Thời ngẩng đầu lên, để lộ ra một gương mặt bình thường.
Nhưng đôi mắt thì cực kỳ đẹp, đuôi mắt hất lên, nếp mí không sâu, mang nét tinh tế đặc trưng của người phương Đông, ánh mắt rất sáng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng đủ làm người ta mê mẩn.
Lâm Thời bảo Derrick giơ gương, tự mình ngắm nghía rồi khó tính nói: "Không đẹp bằng mặt thật của anh."
"Em thấy sao?" Cậu ngẩng đầu hỏi.
Derrick nhìn cậu: "Không có gì khác biệt."
"Thật hay giả?" Lâm Thời xoa má, cảm thấy Derrick đang nói dối.
Derrick nhìn những hành động nhỏ của Lâm Thời, vẫn không nhịn được cười: "Vẫn đẹp như trước."
Được khen vài lần, Lâm Thời lúc này mới yên tâm buông tay.
Hành lý của Lâm Thời khá nặng.
Tàu chuyển tiếp chạy trong vũ trụ ba ngày ba đêm mới đến được Locker hoang vắng.
Nơi này từ lâu đã bị phong tỏa, người bình thường không thể vào được.
Vì vậy, tàu chuyển tiếp đã ẩn thân và hạ cánh ở ngoại ô.
Lâm Thời nhảy xuống tàu, kéo Derrick chạy về phía trước.
Kết quả chưa đi được mấy bước, cơ thể bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.
"Cẩn thận!"
Derrick ôm lấy Lâm Thời chạy trốn ra một khoảng trống, vẻ mặt nghiêm túc: "Động đất."