Suốt cả ngày, Lâm Thời đều trong trạng thái thẫn thờ.
Cậu bò dậy từ dưới đất, chạy ra cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tuyết trắng phủ một lớp dày, kính cửa sổ cũng phủ đầy hơi nước, trên đường không có mấy người.
Bỗng một bàn tay từ phía sau vươn tới, kéo Lâm Thời ra khỏi cửa sổ:
"Chỗ cửa sổ lạnh lắm, anh trai sao lại ra đây?"
Lâm Thời kể lại những tin tức vừa nghe được cho Derick.
Derrick im lặng lắng nghe, khuôn mặt không có chút thay đổi.
Lâm Thời chọc vào má Derrick: "Sao mặt em cứ thản nhiên vậy, không lo cho anh trai của em à?"
"Không có." Derrick nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Lâm Thời, giữ chặt trong lòng bàn tay, "Anh không phải có mặt nạ thực tế ảo sao? Họ sẽ không nhận ra anh đâu."
Nói thì là vậy, nhưng Lâm Thời vẫn có chút hoảng sợ.
Lâm Thời cảm thấy hai người đó thần thông quảng đại, biết đâu lại nhận ra từ một điểm nào đó khác.
Hơn nữa, A Lị Duy Á... họ từng là đồng nghiệp thực sự trong chín năm.
Đang mải suy nghĩ, Nhị Tiểu Khắc đã bò lên theo ống quần Lâm Thời, thân mật cọ cọ xúc tu vào Lâm Thời.
Lâm Thời nhấc nó lên: "Cưng cũng phải đứng về phía anh, nghe chưa?"
Nhị Tiểu Khắc kêu "chi" một tiếng, không biết có hiểu không.
Lâm Thời nheo mắt, đe dọa: "Em đã được anh mang đi khỏi Liên Bang rồi, em với Liên Bang bây giờ không còn liên quan gì nữa. Nếu anh biết em lén lút liên hệ với người Liên Bang... Anh sẽ ném em vào chảo dầu chiên giòn ăn luôn đấy."
Nhị Tiểu Khắc hoảng loạn kêu "chiêm chiếp", ôm lấy tay Lâm Thời loạn xạ để bày tỏ lòng trung thành.
Lúc này Lâm Thời mới hài lòng gật đầu.
Trong thời tiết cực lạnh, người dân cố gắng ở trong nhà không ra ngoài.
Cho đến khi cái lạnh tăng lên, những ngôi nhà cũ lâu năm không được sửa chữa bị bão thổi sập, số người dân không có nhà để về trên đường ngày càng nhiều.
Quân đội Liên Bang phải ra tay, dựng lều, đốt lò sưởi ấm để an trí những người dân không có tiền mua nhà mới.
Lâm Thời từ đường về hỏi thăm một vòng, không ngừng thúc giục Derrick tìm cách phá hỏng căn nhà thuê.
Khu lều của người tị nạn, lúc nào cũng có quân đội Liên Bang tuần tra.
Rất thích hợp cho họ thu thập tin tức, biết đâu còn may mắn đụng phải William.
Derrick đương nhiên không hề phản đối mà đẩy sập căn nhà vừa mới thuê, rồi đổ hết tội lỗi cho cơn bão tuyết.
Vài giờ sau, Lâm Thời lại ngồi trước mặt người lính Tiểu Trương phụ trách đăng ký.
Lâm Thời nở một nụ cười chân thành: "Chào cậu."
Khóe miệng người lính giật giật: "Điền vào biểu mẫu."
Lâm Thời điền tên của mình và Derrick, đi theo người lính đến khu lều tập trung.
Lều rất lớn, có thể chứa được hơn một trăm người tị nạn.
Mọi người đều ngủ trên những chiếc giường lớn chung, ở giữa có một cái bếp lò rất to để sưởi ấm.
Có người mới đến, mọi người cũng không có ý định chào đón, ai nấy đều lẳng lặng trở mình, tiếp tục làm việc của mình.
Chỗ giường gần bếp lò đã bị giành hết, Lâm Thời và Derrick bị đẩy vào góc, tay chân lạnh cóng.
Derrick trải tấm chăn mang theo ra, quay đầu lại thì thấy Lâm Thời đã bị lạnh đến thẫn thờ.
Derrick nhíu mày, nhét Lâm Thời vào trong chăn, kiểm tra quần áo trên người cậu, không ngoài dự đoán mà thấy cúc áo chưa cài hết, giọng nghiêm túc: "Sao thế này?"
Derrick vừa nói, vừa giúp Lâm Thời cài từng chiếc cúc áo cho ngay ngắn.
Cái chăn ấm áp miễn cưỡng giúp Lâm Thời lấy lại tinh thần, giọng run rẩy, nói nhỏ: "Cài hết trông xấu lắm, chúng ta vừa nãy còn gặp người ở ngoài kia mà."
Derrick: "..."
Derick tức giận mắng: "Đông chết anh cho rồi."
Lâm Thời chớp mắt, thở dài nói: "Haizz, bây giờ đã bắt đầu quản anh trai rồi, sau này còn không biết sẽ đè đầu cưỡi cổ anh như thế nào."
Derrick khựng lại: "Đừng nói bậy."
Lâm Thời kéo chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy và sáng ngời, chớp chớp nhìn Derrick
Derrick hoàn toàn bó tay.
Derick ngồi ở mép giường một lúc, mới cởi chiếc áo khoác phong trần xuống, chui vào chăn cùng Lâm Thời.
"Này này, em làm gì đấy?" Lâm Thời cảnh giác né tránh, nghiêm túc nói, "Em đang xâm phạm không gian riêng tư của anh có biết không?"
Derrick thản nhiên nhìn lại, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
"..." Lâm Thời nói thật: "Hơi lạnh."
"Nằm sát vào là không lạnh nữa." Giọng Derrick nhẹ nhàng.
Người đàn ông cao lớn, chui vào chăn xong, Lâm Thời cảm thấy có chút ngột ngạt.
Cứ có cảm giác như bị chiếm hữu vậy.
Nhưng rõ ràng chỉ là hai người nằm cùng một cái chăn thôi mà.
Nghĩ vậy, Lâm Thời quyết định để bản thân thoải mái hơn, bèn bá đạo đẩy Derrick ra ngoài: "Em qua bên kia một chút."
Derrick cười, anh mặc Lâm Thời đẩy, khi cơ thể đã sát vào mép, mới lên tiếng: "Được rồi, qua nữa là ngã đấy."
Lúc này Lâm Thời mới thản nhiên thu tay lại.
Trong lều rất tối, chỉ có vài chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng, ánh sáng lờ mờ, nằm vào chăn lại càng không nhìn thấy gì.
Nhưng chiến binh cấp S trở lên có thị lực cực tốt.
Trong môi trường gần như hoàn toàn tối đen, Derrick có thể nhìn rõ khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Lâm Thời, cuộn tròn trong chăn, vì quá lạnh nên đôi mắt ướt ướt.
Một lúc sau, Derrick nắm lấy tay Lâm Thời, nhẹ giọng nói: "Sao lại lạnh thế này?"
Lâm Thời không thoải mái nhúc nhích, cũng hạ giọng: "Lúc trước không lạnh, nhưng khi đến đây, thời tiết cực kì lạnh, cảm giác toàn thân đều bị đóng băng."
Nói xong, Lâm Thời lẩm bẩm: "Ghét nhất mùa đông."
Ở khu A12, mỗi năm mùa đông đều có người chết.
Mắt Derrick lóe lên, bỗng duỗi tay ra, ôm cả người Lâm Thời vào lòng.
Đối diện với ánh mắt hoảng loạn của cậu, Derick đưa ra lý do chính đáng: "Em sưởi ấm cho anh nhé?"
Derrick không sợ lạnh, ngay cả trong thời tiết giá buốt như vậy, anh vẫn toát ra hơi ấm.
Không biết ăn gì mà bồi bổ được như thế.
Lâm Thời suy nghĩ một chút, không từ chối.
Derrick vén áo khoác, ôm trọn Lâm Thời vào lòng.
"Ưm?"
Bị bất ngờ, Lâm Thời vùi mặt vào ngực Derick.
Khoan đã, có gì đó không đúng thì phải?
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy Derrick hỏi: "Có ấm hơn chút nào không?"
Lò sưởi hình người, nói không ấm là nói dối.
Lâm Thời ngập ngừng: "Lạnh thì không lạnh, nhưng em không thấy kỳ lạ sao?"
Dù sao cậu cũng không bao giờ vùi mặt vào ngực anh em, như vậy quá là đường đột.
Nhưng Derrick tỏ ra vô cùng bình thản: "Anh trai thấy thoải mái là đủ rồi, những chuyện khác không cần để ý."
Lâm Thời há hốc miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời từ chối xuống.
Được rồi, quả thật rất thoải mái.
Hơn nữa Derrick trên người có mùi thơm, một mùi thơm sạch sẽ và ấm áp.
Không biết từ lúc nào, mí mắt Lâm Thời nặng trĩu, có chút mệt mỏi.
Hơi thở Derrick cũng nhẹ đi, tay vỗ từng cái lên lưng anh.
Ngủ đi.
Ngoài lều tuyết gió gào thét, trong lều giấc mộng ngọt ngào.
Nhị Tiểu Khắc bò ra khỏi túi, dán vào cánh tay Lâm Thời, ngủ say.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Lâm Thời bị tiếng la hét đánh thức, đầu óc không hiểu sao lại đau nhói.
Tiếng ủng quân đội dồn dập, mạnh mẽ như động đất, Lâm Thời mơ màng mở mắt nhìn ra ngoài: "Sao thế này?"
Derrick rõ ràng cũng không thoải mái, ra hiệu im lặng: "Có người bị biến động tinh thần lực."