Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 126

Lâm Thời ngước khuôn mặt bình thường sau lớp mặt nạ dịch dung lên, vẻ mặt vô tội.

Cứ nhìn đi, dù sao ông cũng không nhận ra được tôi đâu.

Phó quan Lục nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Thời, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Sau một lúc, hắn cầm thiết bị đầu cuối trên bàn lên, không biết đang xem cái gì.

So sánh nửa ngày vẫn không thấy khớp, phó quan Lục tặc lưỡi.

Hắn đuổi người lính mới đi, rồi oai vệ ngồi xuống ghế, gác một chân lên mép bàn, nghiêng đầu tra hỏi:

"Tên là gì?"

"Giang Lâm."

"Còn thằng đằng sau?"

"Derrick." Lâm Thời trả lời mau lẹ, "Derrick Hermann."

Phó quan Lục lại nhìn chằm chằm Lâm Thời một lúc lâu, đột nhiên mở lời: "Mày lại đây."

Lâm Thời ngoan ngoãn đi tới.

Phó quan Lục định đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào, tay Lâm Thời đã bị người phía sau nắm lấy, cả người bị kéo giật ra sau.

Lâm Thời ngây người chớp mắt: "Ai?"

Sắc mặt Derrick không tốt: "Thưa trưởng quan, ngài có ý kiến gì với chúng tôi sao?"

Phó quan Lục cười lạnh: "Các ngươi là cái thá gì, mà xứng để ta gây khó dễ."

Hắn nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn chằm chằm Lâm Thời, nói với giọng đầy ẩn ý: "Đôi mắt rất đẹp."

Ngón tay Derrick siết chặt.

Lâm Thời cảm thấy hơi đau, đánh tay Derrick một cái, ra hiệu đừng có làm loạn.

"Không có gì nữa thì chúng tôi đi trước nhé?" Lâm Thời mong chờ nhìn ra ngoài lều.

Phó quan Lục mất hết hứng thú cúi đầu, phẩy tay qua loa.

"Cảm ơn quân gia, cảm ơn!" Lâm Thời hớn hở đi ra ngoài.

Tấm rèm lều được vén lên rồi lại buông xuống, phó quan Lục yên lặng một lát, cầm hai tờ đơn đã đăng ký trên bàn lên, trầm ngâm.

"Tiểu Trương, lại đây."

Người lính run rẩy đi đến: "Phó quan Lục..."

Phó quan Lục nhìn tên trên tờ giấy, cau mày: "Hắn tên là Giang Lâm?"

Người lính gật đầu, ngập ngừng nói: "Vâng, có gì không đúng ạ?"

Vẻ mặt phó quan Lục kỳ quái: "Không có gì, chỉ là đôi mắt của hắn, hơi giống một người."

Người lính thăm dò hỏi: "Ai ạ?"

Phó quan Lục quăng hai tời giấy xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói:

"Một tên tội phạm truy nã."

Phía ngoài căn cứ của Liên Bang, Lâm Thời chỉ vào bản ghi âm trong thiết bị đầu cuối, hậm hực:

"Hắn mắng anh là tội phạm truy nã."

Derrick thì lẩm bẩm: "Có vẻ không sai."

Bởi vì Lâm Thời vốn dĩ là tội phạm truy nã cấp A của Liên Bang.

"Nhưng cũng không thể lén lút nói xấu anh như thế." Lâm Thời không vui, rồi chợt nhận ra, "Chúng ta phải cẩn thận hơn, không thể để hắn phát hiện thật."

Vừa nãy ở trong lều, Lâm Thời giả vờ làm rơi đồ, thực chất là dán một cái máy ghi âm tàng hình dưới gầm bàn.

Máy ghi âm này kết nối với thiết bị đầu cuối của Lâm Thời, nên họ nói gì cũng sẽ được truyền tới đây, không sót một chữ.

Lâm Thời sờ mũi: "Khách hàng muốn lấy đầu ai, là William đúng không?"

Derrick cũng chưa xem kỹ, cậu ta chỉ lướt qua một lần rồi gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy thì hơi phiền phức."

Lâm Thời nói.

Hàng phòng thủ của căn cứ rất nghiêm ngặt, với thân phận hiện tại của họ thì rất khó để lẻn vào.

Hơn nữa, theo lời Phó quan Lục, William này không quan tâm đến dân chúng, suốt ngày chỉ ru rú trong căn cứ ăn chơi, ở ngoài muốn gặp mặt hắn một lần cũng khó.

Lâm Thời thầm mắng: "Làm sát thủ như chúng ta, ghét nhất mấy thằng suốt ngày chỉ ru rú trong nhà."

Derrick không nhịn được cười thành tiếng.

Lâm Thời còn huých cùi chỏ vào Derrick, muốn tìm kiếm sự đồng cảm: "Em nói có đúng không?"

"Anh trai nói rất đúng." Derrick nghiêm túc gật đầu, "Cứ ở trong nhà không ra ngoài, chúng ta muốn lấy mạng hắn cũng không có cách nào."

Lâm Thời vui vẻ cười.

Xem ra nhiệm vụ này phải tính toán kỹ hơn.

Lâm Thời thuê một căn phòng trong thị trấn gần căn cứ đóng quân, sống như một người dân bình thường.

...

Vài ngày sau, căn phòng mới thuê bị bão thổi sập.

Lâm Thời đứng giữa con phố đông người, mặt đờ ra.

Lâm Thời bị Derrick cõng xuống lúc còn đang ngủ, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ lông xù, tóc đen lộn xộn, trông như một con nhím nhỏ ngơ ngác.

Họng Derrick nghẹn lại: "Anh trai."

Lâm Thời từ từ quay đầu: "Tiền thuê nhà của chúng ta coi như ném xuống sông rồi à?"

Derrick tiếc nuối nói: "Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng mà... đúng vậy."

"Chết tiệt." Lâm Thời đau lòng muốn nứt ruột, "Đó là một ngàn đồng, một ngàn đồng đấy!"

Derrick vội vàng dỗ dành: "Không sao, số tiền đó là em trả, anh trai không bị mất mát gì cả."

Lâm Thời u oán nhìn Derrick: "Tiền của em chẳng phải là tiền của anh à?"

Derrick biết nghe lời liền sửa lại: "Số tiền này em sẽ kiếm lại sớm thôi, anh trai đừng lo."

Derrick hiện đang đi bốc gạch ở Locker, sức khỏe tốt, dân bản địa còn không bốc nhanh bằng, một mình Derrick một ngày có thể kiếm được 500 đồng.

Lâm Thời lúc này nghe xong mới thở phài một hơi.

Để hòa nhập tốt hơn, hai người sau khi thuê nhà xong liền định tìm việc làm.

Nhưng ở Locker không có công việc tử tế, mấy nghề như dân văn phòng, thiết kế sư thì đừng có mà mơ.

Ở đây chỉ có lao động chân tay, và người trả tiền là quân đội Liên Bang.

Derrick tìm công việc ở công trường đông đúc và nhiều tin tức nhất.

Lâm Thời thì chê bẩn, không đi.

Lâm Thời định ra chợ bán đồ ăn.

Nhưng dậy quá muộn, khi cậu ra đến nơi thì trên đường đã chẳng còn ai.

Sau vài lần như vậy, Lâm Thời dứt khoát từ bỏ, đường đường chính chính giao toàn bộ trách nhiệm kiếm tiền cho Derrick.

Họ nghiễm nhiên đã sống một cuộc sống bình dị và hạnh phúc ở đây.

Cho đến khi trận bão này thổi bay căn nhà thuê của họ.

Lâm Thời thở dài thườn thượt: "Lại phải đi thuê nhà lại, khổ sở quá đi."

Bà cô bên cạnh ghé lại: "Thằng nhóc đừng nản lòng, các con còn trẻ, em trai con lại biết kiếm tiền, chắc chắn sẽ sớm ổn thôi."

Lâm Thời ngẩng đầu: "Đừng nghĩ nữa, con không mang theo ví tiền."

Bà cô lập tức không quay đầu lại mà rời đi.

Lâm Thời co rúm lại, buồn bã nói: "Cái xã hội gì mà không có tình người thế này, lạnh lùng quá."

Derrick im lặng cởi áo khoác khoác cho cậu: "Là vì trời trở lạnh rồi."

Cậu nhìn về phía xa, ánh mắt khẽ động: "Thời tiết cực lạnh sắp tới."

Quả nhiên không sai.

Chỉ vài giờ sau, tuyết đã bắt đầu rơi.

Derrick cõng Lâm Thời đang chán nản đi thuê một căn phòng khác.

Derrick giận đến phồng má, kéo tay Lâm Thời lại để sưởi ấm, nhẹ giọng hỏi: "Còn lạnh không?"

Lâm Thời cẩn thận cảm nhận một chút, nói: "Anh như được hồi sinh."

Derrick gật đầu: "Vậy thì tốt, anh muốn ăn gì?"

Lâm Thời kể ra vài món ăn, chờ Derrick vào bếp bận rộn, cậu liền nằm ườn trên sô pha của nhà mới.

Một lúc sau, Lâm Thời mở thiết bị đầu cuối, trong mắt đen láy lóe lên một tia sáng, lại bắt đầu nghe bản ghi âm.

Thật ra trong căn lều đó không có nhiều thông tin, Phó quan Lục cũng không thường xuyên đến đó.

Phần lớn thời gian, thiết bị đầu cuối chỉ thu được những tiếng chửi thề của Phó quan Lục.

Trong đó, người bị mắng nặng nhất là William.

Lâm Thời ghi lại những manh mối ít ỏi vào giao diện thiết bị đầu cuối, đang định tắt đi thì màn hình ghi âm bắt đầu nhấp nháy chấm đỏ.

Ngón tay Lâm Thời lơ lửng giữa không trung, lập tức tỉnh táo.

Sau một loạt tạp âm ồn ào, giọng nói hơi khàn của Phó quan Lục vang lên:

"Tiểu Trương, cuối cùng cũng có người có thể xử lý cái thằng đầu heo chết bầm đó."

"Vừa nhận được tin tức, Thượng tướng Devin và Trung tá A Lị Duy Á sẽ đến Locker trong vài ngày tới."

"Rầm!"

Lâm Thời bật người từ trên sô pha ngã xuống, vẻ mặt ngơ ngác...

Ông nói ai cơ?

Bình Luận (0)
Comment