Lực của xúc tu không lớn, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng.
Có lẽ là do mấy ngày trước làm vậy đã bị Lâm Thời đánh cho một trận.
Chàng trai tóc đen nhướn mày, đi theo lực kéo đó vào sâu trong phòng nghỉ.
Cậu muốn xem Devin đang làm trò quỷ gì.
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng mờ dần.
Căn phòng này không biết dùng để làm gì, xám xịt một màu, trên tường treo vài chiếc đèn dầu chưa cháy hết, bấc đèn (phần sợ vải dùng để thấm dầu và giữ lửa) đen sì, không nhúc nhích.
Lâm Thời nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng nửa phút sau, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Lâm Thời.
Devin bị vài sợi xiềng xích nặng nề trói chặt vào tường, toàn thân dính máu, đầu hơi cúi xuống, rõ ràng là một bộ dạng chật vật, nhưng đôi mắt xanh lam kia sau khi nghe thấy tiếng động bỗng nhiên sáng lên.
Sao lại tự làm mình ra nông nỗi này?
Lâm Thời dừng bước trước mặt hắn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Devin một lúc lâu.
Sau đó, cậu đưa tay, kéo một sợi xiềng xích.
"Sao lại tự nhốt mình?" Giọng Lâm Thời đầy tò mò, không nghe ra một chút quan tâm nào, "Những người ở Quân đoàn 9, không ai có gan làm ngài ra thế này đâu, đúng không?"
Nghe thấy giọng cậu, Devin không biết trong lòng có cảm giác gì, chỉ thấy hơi chua chát, khẽ nói:
"Dung hợp không ổn định, mỗi tháng đều có một kỳ bạo động."
Bạo động?
Lâm Thời hỏi: "Cụ thể là gì?"
Devin bình tĩnh kể ra: "Nóng nảy, dễ tức giận, cảm xúc nhạy cảm..."
Lâm Thời lặng lẽ nghe, rồi ngắt lời hắn, ngập ngừng lên tiếng: "Cái đó, chỗ đó cũng là triệu chứng của kỳ bạo động sao?"
Cậu chỉ vào h* th*n của Devin.
Thật ra vừa nhìn thấy cậu đã muốn nói, nhưng chỉ ra thẳng thì có vẻ không lịch sự lắm.
Nếu là Lâm Thời tự gặp chuyện này, ai mà dám nói một câu, cậu sẽ lập tức nổi giận che miệng người đó lại.
Nhưng đã loanh quanh mãi rồi, sao cái chỗ này vẫn... nổi bật thế chứ.
Lâm Thời đã cố gắng hết sức để không chú ý, nhưng thật sự không thể.
Devin dường như không hề bận tâm, thậm chí không cúi xuống nhìn dù chỉ một cái, chỉ rất bình tĩnh nói: "Kỳ bạo động, tất nhiên cũng bao gồm đ*ng t*nh."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thời hơi đổi: "Vậy ngài gọi tôi đến vào kỳ đ*ng t*nh, có phải không phù hợp lắm không?"
"Tại sao không phù hợp?" Devin cười nhạt, đôi mắt xanh lam băng giá nhìn chằm chằm cậu, như nhìn con mồi độc quyền của mình, "Ta cần cậu."
"..." Lâm Thời lùi lại nửa bước, có chút tuyệt vọng, "Ngài đùa à?"
Đức Văn: "Ta không đùa."
Lâm Thời quay người bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được vài bước, đã bị xúc tu quấn lấy mắt cá chân kéo trở lại.
"Buông, tay!" Lâm Thời nghiến răng mắng, "Đồ b**n th** chết tiệt, chẳng lẽ tháng nào ngài cũng gọi người đến giúp sao?!"
Xúc tu nắm chặt cổ chân của chàng trai tóc đen, thấy cậu giãy giụa mạnh, đành phải quấn lấy eo cậu, nâng toàn bộ cơ thể Lâm Thời lên không trung, như một vật tế dâng đến trước mặt Devin.
Không hài lòng với lời nói của cậu, Devin tự biện minh: "Chưa từng, trong quá khứ và hiện tại, ta đều chưa từng kêu ai đến cả."
Thái dương Lâm Thời giật giật, tức giận, cậu nhấn từng chữ: "Tôi không có bất kỳ hứng thú nào với việc ngài đã từng có kêu ai đến hay chưa."
Rốt cuộc là ai muốn nghe hắn nói cái này chứ!
Devin lại tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng, rũ mắt nhìn cậu: "Chỉ là không muốn cậu hiểu lầm, trước đây ta đều tự mình vượt qua."
Lâm Thời cố sức đẩy đồ vật trên người: "Vậy bây giờ ngài cũng có thể."
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, giọng Devin khàn khàn: "Không phải bây giờ có cậu sao?"
Tay Lâm Thời dừng lại.
Cậu ngước mắt lạnh lùng nhìn Devin.
Vẻ mặt người sau trước sau như một lãnh đạm, cứ như những lời ngông cuồng vừa rồi không phải do hắn nói.
Lâm Thời rút dao găm từ thắt lưng ra, mặt không cảm xúc chặt đứt xúc tu.
Lập tức, máu tươi tuôn ra.
Cậu lật người, tự thoát ra khỏi sự giam cầm, lăn xuống đất, nhưng không phải để trốn ra ngoài, mà là đi hai bước đến trước mặt Devin, dao găm kề vào h* th*n hắn, khẽ hỏi:
"Ngài đoán xem, nhát dao này của tôi xuống sẽ xảy ra chuyện gì?"
Quần của Devin đã sớm bị hư hại trong kỳ bạo động, khắp nơi đều là những vết rách dính máu, tất cả đều do chính hắn làm ra.
Lớp vải rách dính máu dán chặt vào da, mọi đường cong đều hiện rõ, nên Lâm Thời mới chú ý đến chỗ đó.
Giờ đây, lưỡi dao lạnh lẽo kề vào da, rỉ ra một vệt máu.
Devin lại không hề bận tâm, hắn đầy hứng thú nhìn Lâm Thời trước mặt, ánh mắt từ mái tóc đen của cậu nhìn đến chiếc cằm trắng mịn tinh xảo, hô hấp lại trở nên nặng nề hơn vài phần.
Và Lâm Thời, cậu mím môi, phát hiện chỗ lưỡi dao kề vào lại càng hưng phấn hơn.
...Đồ d*m t*c gì đây?
"Ta không biết, hay là Lâm thử xem?" Devin khẽ giọng mê hoặc anh.
Như thể đó chỉ là một vật chết.
Thực tế, hắn cũng nghĩ như vậy.
Cơ thể này xét cho cùng chỉ là một vật chứa, hắn và con quái vật kia, đã sớm hòa hợp làm một theo năm tháng, hắn vừa là vật thí nghiệm, cũng là Devin.
Dù có chết, ý thức của hắn vẫn tồn tại.
Lâm Thời không thích cơ thể này, vậy hắn sẽ đổi cái khác.
Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mắng: "Ngài thật sự có bệnh!"
Nói xong liền thu dao găm lại, ném xuống đất, lại dùng mũi chân đá văng ra.
Thật ô uế.
Devin: "Không ra tay sao?"
Lâm Thời trừng mắt với hắn: "Tôi sợ bẩn."
Nghe thấy lời này, Devin không có biểu hiện gì, hắn nhìn Lâm Thời, biết nếu cứng rắn thì Lâm Thời sẽ không chịu, vì vậy giọng nói mềm xuống:
"Lâm giúp ta đi."
Lâm Thời rùng mình: "Ai muốn giúp ngươi làm loại chuyện này!"
"Không phải." Devin nói.
... (Chỗ này đã bị cắt. Các bạn đọc trước thấy thì có phúc, sau này tôi thật sự không còn cách nào.)
Ánh mắt Devin khẽ lay động.
Hơi giống Nhị Tiểu Khắc.
"Cũng chỉ có thế thôi à?" Lâm Thời ngẩng đầu, rất nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên." Devin kiên nhẫn nói, "Chỉ là như vậy thôi."
Lâm Thời cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ sờ thôi, hình như cũng không có gì.
Hơn nữa... Lâm Thời liếc trộm Devin một cái, hắn trông thật sự rất đau khổ.
Nếu hắn thật sự muốn làm gì đó với mình, thì đã không dùng xiềng xích tự khóa mình lại.
Nghĩ vậy, Lâm Thời thành công thuyết phục bản thân, ngập ngừng vươn tay, v**t v* như v**t v* một chú cún nhỏ.
...Cảm giác không tồi.
Lâm Thời nảy sinh ý xấu, ra sức chà đạp.
Cứ như vậy hơn một tiếng trôi qua, tay Lâm Thời có chút mỏi.
Cậu không vui vẻ đẩy xúc tu của Devin ra: "Tôi bỏ cuộc."
Thứ kia như chưa thỏa mãn, cứ chui vào lòng Lâm Thời, làm quần áo cậu xộc xệch, lộ ra xương quai xanh rõ ràng.
Lâm Thời đấu trí đấu dũng với nó: "Tránh ra tránh ra."
Giọng Devin lại vang lên từ phía trước, giọng nói khàn khàn một cách khó hiểu: "Tiếp tục."
Nghe vậy, cơ thể Lâm Thời khựng lại, cậu đang có suy nghĩ gì đó mà ngước mí mắt lên.