Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 141

Lâm Thời đứng lên, nhặt con dao găm rơi bên cạnh.

Trong lúc hành động, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Devin đang dõi theo mình, nhìn không chớp, hoàn toàn không che giấu.

Lâm Thời cũng không để tâm, nhặt dao găm xong cậu quay lại, rồi giơ tay chém xuống, cắt đôi xúc tu.

Devin: "..."

Lông mày hắn khẽ động đậy, một gân xanh hiện lên trên thái dương.

"Đau không?" Lâm Thời uốn cổ tay, mặc cho con dao găm rơi xuống sàn nhà.

Trên sàn nhà bóng loáng tràn ngập một mùi tanh kỳ lạ của nước, máu chảy ra từ vết cắt của xúc tu có một màu xanh lam mộng ảo.

Chàng trai tóc đen đứng giữa vũng chất lỏng màu xanh lam, đuôi mắt hếch lên, khiêu khích nhìn Devin. Cậu vẫn mặc chiếc áo ngủ mềm mại, trông không hề có tính công kích, má và lòng bàn tay dính đầy máu.

Devin vẫn chăm chú nhìn cậu, thấy một giọt máu chảy theo đường cong cằm cậu và đi vào cổ áo, biến mất trong khoảnh khắc.

Giờ phút này, hắn bỗng hối hận tại sao mình chỉ có xúc tu để cảm nhận.

Thấy Devin mãi không đáp lại, Lâm Thời lại hỏi một lần nữa, lần này giọng điệu nặng hơn, rõ ràng là khó chịu.

Devin lúc này mới hoàn hồn, mím môi, giọng nói khàn khàn: "Đương nhiên, chúng cũng là một phần cơ thể ta."

"..." Lâm Thời cười lạnh.

Đừng tưởng cậu không hiểu ý nghĩa khác của câu nói này.

Lâm Thời không thèm để ý đến hắn nữa, quay người đi về phía lối ra.

Lần này Devin không cản cậu.

Devin nhìn bóng lưng cậu ngày càng xa, cho đến khi biến mất, lúc này mới rũ mắt, dùng xúc tu quấn lấy chuôi con dao găm, đưa đến trước mặt.

Chuôi dao vẫn còn hơi ấm của cơ thể Lâm Thời, ấm áp, như được nung bằng lửa nhỏ, dễ chịu.

Đôi mắt xanh lam của Devin lay động, hắn từ từ, từ từ áp con dao găm lên má, hấp thụ độ ấm và sức mạnh mà Lâm Thời để lại.

Mà tất cả những điều này, Lâm Thời hoàn toàn không biết.

Khi cậu ra ngoài, A Lị Duy Á đang đứng chờ ở cửa.

Cô ta không hỏi gì cả, chỉ nói: "Về thôi."

Lâm Thời không nhanh không chậm đi theo sau cô ta, không khỏi tự hỏi - A Lị Duy Á có biết Thượng tướng của cô ta là giống loài gì không?

Có thể đưa hắn đến đây, hẳn không phải là một cô gái ngây thơ không biết gì.

Nhưng vì cẩn thận, Lâm Thời vẫn không hỏi ra.

Cậu im lặng đi theo A Lị Duy Á đến cửa phòng, định bước vào thì A Lị Duy Á lại nói: "Khoan đã."

Lâm Thời quay người, hỏi cô ta làm gì.

A Lị Duy Á ném qua một gói khăn ướt, ghét bỏ nói: "Lau mặt đi, dơ muốn chết."

Lâm Thời sững sờ, lúc này mới nhớ ra trên người mình còn dính máu của Devin.

Cậu đứng ở cửa dùng khăn ướt lau vài cái, lúc này mới phản ứng lại, A Lị Duy Á không hỏi những vết màu xanh lam đó từ đâu ra, phải chăng điều đó có nghĩa là...

Lâm Thời bỗng ngẩng đầu, A Lị Duy Á đã rời đi.

Cửa chỉ còn lại hai người lính gác chất phác, chắn tầm nhìn của Lâm Thời.

Thôi, lần sau gặp hỏi lại.

Nếu A Lị Duy Á cũng biết chuyện, thì mới thực sự rắc rối.

Nghĩ vậy, Lâm Thời nặng trĩu tâm sự ngồi trở lại sofa, vớ lấy thiết bị đầu cuối, lại lần nữa chơi game.

Cứ như vậy cho đến 9 giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Thời mất tập trung, nòng súng lệch nửa độ, trên màn hình lập tức xuất hiện ký hiệu thất bại, hình ảnh tối sầm lại.

Bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của đồng đội trên mạng, Lâm Thời không để ý, lập tức tắt thiết bị đầu cuối, đi ra cửa.

Quả nhiên là Joshua.

Cậu ta đã chuẩn bị chu đáo trước khi đến, quần áo hoàn toàn mới, tóc cũng được chỉnh sửa tỉ mỉ, thậm chí còn mượn đồ trang điểm của đồng đội, thoa một lớp phấn mỏng lên mặt, lại dùng son môi để tăng sắc khí.

Sau một ngày huấn luyện, Joshua cảm thấy mình trong gương giống hệt con ma, sợ sẽ mất mặt trước Lâm Thời.

Cho đến khi đứng trước cánh cửa này, Joshua mới muộn màng nhận ra - nhỡ Thượng tướng Devin ở bên trong thì sao?

Lưng cậu ta nổi da gà, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ rằng cậu ta và Thiếu tá Lâm gặp mặt thì có chuyện gì đâu? Thượng tướng lại không phải Thiếu tá Lâm!

Nghĩ vậy, Joshua rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, ngay trước mặt hai người lính canh gác hung tợn, gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, chàng trai tóc đen mặc đồ ngủ, vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt cậu ta.

Rõ ràng Lâm Thời chẳng làm gì cả, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cậu ta, thậm chí không trang điểm tỉ mỉ, chỉ mặc đồ thường phục, nhưng Joshua vẫn chìm đắm trong ánh mắt cậu, hô hấp gần như không thở nổi.

"Sao lại đứng đần ra đó?" Lâm Thời lẩm bẩm, không kiên nhẫn đứng hóng gió ở cửa nữa, túm lấy tay Joshua kéo cậu ta vào.

Rầm -

Cửa bị đóng mạnh lại, hai người lính canh bên ngoài nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định không báo tin này cho Thượng tướng.

"Thiếu, Thiếu tá!" Joshua lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lấy bó hoa cậu ta tự tay bó tối qua ra từ trong túi, đưa đến trước mặt Lâm Thời, "Cái này tặng cho anh!"

Đó là một bó hoa hồng, không còn tươi mới, nhưng cách sắp xếp cánh hoa và phối màu rất độc đáo, Lâm Thời rất thích, nhận lấy c*m v** bình hoa.

Sợ cậu nhóc này không tự nhiên, cậu còn quen thuộc đi đến bàn pha trà, pha một tách trà nóng mang đến.

Làm xong tất cả những việc này, Lâm Thời chống cằm ngồi đối diện Joshua, cười tủm tỉm nhìn cậu ta.

Joshua uống trà, chân không biết để đâu, bộ dạng vừa lo lắng vừa ngượng ngùng.

Nhìn ra cảm xúc của cậu ta, Lâm Thời chủ động phá vỡ im lặng: "Trước đây ở Quân đoàn 9 chưa từng thấy cậu, mới vào mấy tháng trước à?"

Joshua gật đầu mạnh: "Vâng! Mới tháng trước thôi, người nhà bảo em đến đây rèn luyện."

"Ra vậy." Khóe môi Lâm Thời hiện lên một nụ cười.

Có thể đưa con đến Quân đoàn 9 đầy rẫy nguy hiểm để rèn luyện, gia đình cậu nhóc này chắc chắn phi thường phú quý.

Lâm Thời có vẻ rất hứng thú với cậu ta: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Đầu óc Joshua ngắn mạch trong khoảnh khắc, nhanh chóng phản ứng lại, mặt đỏ bừng nói: "Mười, mười bảy."

"À." Lâm Thời cười phá lên, "Vẫn còn là trẻ con mà."

Joshua mím môi, không vui lắm nói: "Cũng không nhỏ nữa đâu."

Lâm Thời cười mà không nói.

Đúng là trẻ con mà, còn nhỏ hơn Derrick nữa.

Cậu lại trò chuyện với Joshua một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cổ tay cậu ta.

Lâm Thời đưa ngón tay ra, gõ gõ vào thiết bị đầu cuối của Joshua: "Có thể cho tôi mượn chơi chút không?"

Cậu chớp mắt cầu xin: "Làm ơn làm ơn."

Joshua bị dỗ choáng váng, không nghĩ ngợi gì liền tháo thiết bị đầu cuối xuống, tự mình đưa đến trước mặt Lâm Thời.

Cảm nhận trọng lượng cực nhẹ của thiết bị đầu cuối trên tay, khóe môi Lâm Thời nhếch lên, nở một nụ cười với Joshua: "Đợi tôi vài giờ, được không?"

Joshua đương nhiên không có dị nghị, gật đầu xong, liền ngồi trên sofa, mắt sáng rực nhìn cậu.

Lâm Thời: "..."

Cậu lên tiếng: "Ý tôi là, cậu về chờ tôi đi."

Joshua hoàn hồn, có chút ngại ngùng cúi đầu: "Vâng, được ạ."

Lúc đi ra vẫn còn lưu luyến, từng bước đều đầy luyến tiếc.

Cửa vừa mở, hai người lính gác đã kéo cậu ta ra, sức lực lớn đến mức suýt làm Joshua trật khớp vai.

Trong phòng, Lâm Thời đặt thiết bị đầu cuối của mình và của Joshua cạnh nhau, bật hết lên.

Thiết bị đầu cuối của Devin không thể sử dụng được, vậy thì cậu sẽ dùng của Joshua.

May mà trước đó rảnh rỗi không có việc gì, cạu đã xem qua một số sách kỹ thuật, nếu không lần này thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Hai giờ sau, Lâm Thời lắp lại thiết bị đầu cuối như cũ, rồi bật lên.

Cái đèn nhỏ im lặng ở đáy thiết bị đầu cuối, cuối cùng cũng bắt đầu nhấp nháy phát sáng.

Lâm Thời nhướn mày -

Thành công rồi.

Bình Luận (0)
Comment