Xuất phát từ một chút lòng nhân đạo, sau khi nghe những lời đó, Lâm Thời không tự giác tăng tốc, bước nhanh về phía nhà. Mặc dù You An phía sau không ngừng lẩm bẩm những câu như "Một người lớn như hắn thì làm sao mà gặp chuyện được", cố gắng cản Lâm Thời lại, nhưng vẫn không thành công.
Thấy bóng dáng chàng trai tóc đen càng lúc càng xa, You An bực bội tặc lưỡi. Thiên Dạ nhìn anh ta: "Sao thế, đi làm nhiệm vụ một mình với Lâm mà không vui à?"
Rõ ràng là một câu quan tâm, nhưng từ miệng Thiên Dạ nói ra lại rất khó nghe, luôn mang một chút ý vị mỉa mai. You An cau mày vẻ mặt bực bội: "Cô xem tôi dám làm gì à?"
Thiên Dạ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: "Tốt nhất là không có."
"Trong mắt cô tôi không đáng tin cậy như vậy à?"
Thiên Dạ kinh ngạc nói: "Giữa chúng ta mà lại có thứ đó ư?"
You An: "..." Anh ta chửi thầm một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, càng khó chịu hơn: "Thằng nhóc Derrick kia đúng là số đỏ, Lâm cả ngày chỉ thiên vị nó."
Thiên Dan thong thả nói: "So với cậu thì tốt hơn một chút đấy."
You An nắm chặt tay: "Cô muốn ăn đòn phải không?"
Thiên Dạ cười: "Đánh được rồi hãy nói."
Hai người này còn đang đấu võ mồm, thì Lâm Thời đã về đến nhà. Lâm Thời vừa nãy còn vội vã, giờ lại bắt đầu do dự. Cậu xoay hai vòng trước cửa, có chút bực mình. Biết thế đã hỏi Thiên Dạ cho rõ ràng rồi mới đến đây, bây giờ không biết gì, hai mắt tối đen, ai biết vào trong sẽ đối mặt với cái gì?
Lâm Thời nhớ rất rõ, thằng nhóc Derrick kia không biết ra tay nặng nhẹ nhất.
Đang do dự, một cái xúc tu đột nhiên thò ra từ khe cửa. Lâm Thời sững sờ: "Nhị Tiểu Khắc?"
"Chi chi!" Nghe thấy giọng nói quen thuộc và yêu thích, Nhị Tiểu Khắc hưng phấn run rẩy xúc tu, như một vũng chất lỏng tan chảy, nôn nóng muốn chui ra từ khe cửa.
"Sao lại chui vào bất cứ kẽ hở nào thế, bên dưới bẩn muốn chết." Lâm Thời nhọc lòng đẩy Nhị Tiểu Khắc trở lại, bất đắc dĩ nói: "Được rồi đừng chui nữa, anh vào ngay đây."
Nhị Tiểu Khắc vui vẻ xoay vòng vòng bên kia cánh cửa.
Lâm Thời lấy chìa khóa mở cửa, gần như ngay khoảnh khắc cửa mở, Nhị Tuêur Khắc nhảy lên người cậu, suýt nữa đâm vào mũi Lâm Thời.
"Ui, mấy tháng không gặp, sức lại mạnh hơn rồi." Lâm Thời xách Nhị Tiểu Khắc lên không trung lắc lắc.
Nhị Tiểu Khắc đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui, xúc tu quấn lấy cổ tay Lâm Thời không ngừng cọ tới cọ lui, trong miệng phát ra tiếng chít chít.
Lâm Thời gập ngón tay búng một cái vào nó, rồi mím môi, mới hỏi: "Anh trai của cưng đâu, đi đâu rồi?"
Nghe thấy cái tên này, Nhị Tiểu Khắc không vui mà hất xúc tu, quay đầu đi không nói gì.
Lâm Thời nắm lấy miệng nó, uy h**p: "Có nói không, có nói không?"
Nhị Tiểu Khắc bị nhéo có chút đau, chi oa oa ầm ĩ một lúc lâu, cho đến khi được buông ra mới không tình nguyện xuống khỏi người Lâm Thời, cọ cọ đi về phía trong phòng.
Nhìn hướng... hình như là phòng ngủ của cậu?
Mặt Lâm Thời đen lại, ban ngày ban mặt, vào phòng ngủ của cậu làm gì? Sợ Derrick lại làm chuyện xấu bên trong, Lâm Thời không thể không tăng tốc bước chân, một tay đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ngoài ý muốn, những chuyện lộn xộn trong tưởng tượng đều không xảy ra, trong phòng ngủ rất bình yên - - trừ đống quần áo chất thành núi trên giường, và Derrick đang vùi trong đống quần áo không biết là ngủ hay tỉnh.
Lâm Thời: "..." Đây là đang làm gì?
Nhị Tiểu Khắc oai vệ đứng bên chân cậu, vươn xúc tu chỉ trỏ Derrick trên giường, lảm nhảm nói gì đó, dù sao chắc chắn không phải lời hay.
Cùng lúc đó, Derrick trên giường dường như nghe thấy tiếng của nó, khó chịu nói: "Cút đi."
Lâm Thời nhướng mày.
Nhị Tiểu Khắc tủi thân bám lấy ống quần cậu tố cáo. Thấy vậy, Lâm Thời ngồi xổm xuống, thuần thục v**t v* nó, rồi không dấu vết đuổi nó ra khỏi phòng.
Cửa lại một lần nữa đóng lại.
Lâm Thời sửa lại tay áo, từ từ đi đến mép giường. Nói thật, dáng vẻ Derrick bây giờ đã lâu rồi cậu chưa thấy. Nhớ khi mới đến Thiên Khải, Derrick cũng bất an, tủi thân như thế này, động một tí là chui vào trong áo khoác của Lâm Thời. Bảo anh ta ra thì không vui, sầm mặt giận dỗi. Nhưng nếu gọi tên, lại sẽ lập tức lon ton chạy tới.
Lâm Thời càng nghĩ càng thấy, Derrick khi đó mới đáng yêu. Còn bây giờ... cậu nhìn một người cao lớn vùi trong đống quần áo, trong lòng chỉ dâng lên một chút ghét bỏ nhàn nhạt.
Một đầu gối đặt lên mép giường, Lâm Thời động tác cực nhẹ, từng cái từng cái lấy đống quần áo chất thành núi ra.
Derrick vốn dĩ đang khó chịu nhắm mắt lại, nhận ra điều gì đó, chóp mũi giật giật, đột nhiên mở to mắt.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc.Anh ta chủ động, một tay vén đống quần áo lên. Đập vào mắt chính là khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ, đồng tử Derrick hơi co lại.
"Ngẩn người rồi à?" Lâm Thời mỉm cười, như khi còn nhỏ, đưa tay gãi gãi cằm anb ta: "Sao vẫn giống trước đây, thích vùi mình trong đống quần áo, hả?"
Như một con chó nhỏ, thảo nào lại muốn đeo bảng tên chó lên cổ mình.
Vừa nói xong, Lâm Thời thấy đáy mắt Derrick long lanh nước. Cậu sững sờ: "Sao lại khóc?"
Vừa dứt lời, eo cậu đã bị siết chặt. Hóa ra là Derrick đứng dậy ôm lấy eo cậu, sau đó vùi mặt vào bụng dưới Lâm Thời, hơi thở thô nặng, mang theo sự tàn nhẫn của một cuộc gặp gỡ sau thời gian dài xa cách.
Lâm Thời thầm nghĩ cậu cũng đâu có đi ra ngoài lâu lắm.
Do dự một lúc, cậu đưa tay nắm lấy mái tóc cứng của Derrick, đẩy ra: "Này, em có sao không?"
Derrick mở cặp mắt màu xanh lam ướt đẫm, giọng khàn khàn nói: "Một chút cũng không ổn."
Anh ta ôm chặt hơn một chút: "Nhớ anh lắm."
"Cho dù nhớ anh, em cũng không thể lấy quần áo của anh xây tổ chứ, em nghĩ mình là..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Thời đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc. Cậu nhíu mày: "Derrick, em đứng lên."
Derrick giả vờ không nghe thấy, cố chấp ôm chặt eo Lâm Thời, không chịu nhúc nhích. Nhưng mùi máu tươi kia càng lúc càng nặng.
Lâm Thời dứt khoát túm tóc Derrick dùng sức kéo ra sau: "Derrick, đừng làm anh giận."
"..." Derrick mím môi, con ngươi cụp xuống, từ từ buông tay.
Lâm Thời đẩy anh ta ra, một tay vén áo lên.
Chỉ thấy cái bụng vốn trơn nhẵn giờ quấn một vòng băng gạc dày nặng, có lẽ vì vừa đứng dậy, giữa các lớp băng gạc chảy ra máu tươi nồng nặc, không ngừng lan rộng ra."Mẹ kiếp." Lâm Thời không tự giác cắn vào lưỡi, lửa giận nhất thời xông lên đầu. "Làm sao mà bị thế? Vừa rồi nếu anh không gọi, có phải em tính để nó cứ thế chảy mãi không?"
"Em không muốn sống nữa sao Derrick!"
Derrick chớp mắt, cặp mắt xanh lam đó phản chiếu khuôn mặt của chàng trai tóc đen đang trở nên sống động vì anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Anh ta nở một nụ cười chân thành, nhẹ giọng nói: "Anh trai quan tâm em, tốt quá."