"... Cuối cùng em có thể bình thường một chút không, em biết em rất kì lạ không?!"
Lâm Thời thực sự không hiểu, tại sao có người bị thương lại không lo cho bản thân trước tiên, mà lại ở đó lảm nhảm "Có người quan tâm tôi à, thế thì tốt quá". Bị điên à?
Lâm Thời ước gì mình có thể tàn nhẫn hơn một chút, trực tiếp ấn mạnh vào vết thương đang rỉ máu, để Derrick nếm trải cảm giác lòng người hiểm ác.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Vì Derrick vẫn mở to đôi mắt vô tội nhìn cậu, bị mắng cũng không phản bác, ngoan ngoãn chịu đựng, thậm chí còn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu vì sợ Lâm Thời quá tức giận. Trông có vẻ rất ngoan nhưng thực tế là "lợn chết không sợ nước sôi".
Lâm Thời nhìn chằm chằm anh ta vài giây. Rồi xuống giường đi ra phòng khách lấy thuốc. Đáng lẽ ra từ đầu không nên nhặt thằng nhóc chết tiệt này về, bây giờ hoàn toàn là tự chuốc lấy nghiệp chướng.
"Tự tháo băng ra." Lâm Thời thấm bông gòn vào cồn thuốc, nói.
Có lẽ vì biết nếu còn không nghe lời sẽ bị đánh, lần này Derrick hành động rất nhẹ nhàng, từ từ tháo băng ra, tránh gây thêm tổn thương.
Khi nhìn rõ toàn bộ vết thương, Lâm Thời nhíu mày, ngồi xuống mép giường từ từ xử lý: "Sao lại bị nặng thế này?"
Trên bụng dưới của Derrick đầy những vết thương cháy xém, thậm chí có thể nhìn thấy các mô cơ bị cháy đen, trông vô cùng thảm thương.
Người đàn ông rũ mi, chuyên chú nhìn Lâm Thời xử lí vết thương cho mình, khóe môi mím lại, bắt đầu thầm đếm số sợi lông mi dài của chàng trai tóc đen.
Sau khi bị ấn xuống đùi, Derrick mới phản ứng lại để trả lời: "... Khi anh không có ở đây, em nhận một nhiệm vụ. Nhất thời lơ là, bị cơ giáp của đối phương dùng chùm tia năng lượng làm bị thương."
Anh ta nói một cách nhẹ nhàng, nhưng phàm là vết thương trong các trận chiến cơ giáp, tình hình thường rất thảm khốc. Vì lớp vỏ cơ giáp rất cứng, nếu trận chiến không đủ kịch liệt sẽ không gây tổn thương thân thể cho người điều khiển trong khoang, nhiều nhất chỉ là tinh thần lực bị hao tổn. Bị thương vật lí nặng đến thế này, chỉ có thể là ngay cả cơ giáp cũng bị hỏng.
Không thể nào, Lâm Thời lẩm bẩm: "Em yếu đi từ khi nào vậy?"
Biểu cảm của Derrick khẽ biến, nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, lúc đó em có chuyện bận tâm, nhất thời sơ suất, sau này tuyệt đối sẽ không."
Nghe vậy, Lâm Thời nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh ta.
Derrick bình thản đối diện.
Lâm Thời thu lại tầm mắt. Trông không giống đang nói dối.
Tay cậu không ngừng, thoa cồn thuốc đều lên vết thương, lại nhíu mày nhìn chằm chằm vào chỗ khâu một lúc, nói: "Kĩ thuật của bác sĩ Thiên Khải có phải đang đi lùi không? Mấy đường khâu xấu quá."
Derrick bật cười, ôn hòa nói: "Anh trai, là vết thương của em vốn dĩ đã xấu rồi."
Lâm Thời: "..." Ban đầu cậu định an ủi vết thương xấu chỗ nào, nhưng nhìn kĩ lại, thấy đúng là xấu thật, thế là sáng suốt không nói gì nữa, ngược lại cầm lấy băng gạc băng bó lại cho Derrick.
"Sau này đừng liều lĩnh nữa, nếu đang làm nhiệm vụ, thì phải chuyên tâm một chút, đừng nghĩ lung tung."
Derrick nghiêm túc lắng nghe, gật đầu nói được.
"Đúng rồi." Lâm Thời nhìn về phía đống quần áo chất cao bên cạnh, "Dọn hết chỗ này đi."
"..." Một phút trôi qua, Derrick không nhúc nhích.
Lâm Thời khoanh tay thong dong nhìn anh ta, cằm khẽ nâng: "Ý gì đây?"
Mái tóc hơi ướt của Derrick che đi một chút đôi mắt, làm cho anh ta trông yếu đuối hơn rất nhiều, nói một cách đáng thương: "Không dọn được không?"
Vừa nói, còn vừa dùng tay nắm lấy một góc quần áo.
Cái tật xấu gì thế này, quen với cậu rồi.
Lâm Thời mắng: "Đâu phải trẻ con, đừng giở thói."
Derrick đơn độc nói: “Chỉ là quá nhớ anh trai. Em bị thương, anh trai cũng không ở bên cạnh, chỉ có một Nhị Tiểu Khắc cả ngày cười nhạo thôi.”
"Sao không liên lạc với anh," Lâm Thời không hề động lòng, "Máy của em là đồ trưng bày à?"
Lần này Derrick không nói gì, có vẻ biết mình sẽ không thắng. Anh ta liều mình ra chiêu: "Trừ khi anh trai tối nay ngủ cùng em."
Lâm Thời im lặng vài giây.
Derrick ở đối diện, lặng lẽ nhìn cậu. Không nói gì, cứ thế nhìn chằm chằm, rất có ý nếu không đồng ý, hai người cứ thế dây dưa đến tận chân trời góc bể.
Lâm Thời nghĩ, đúng là lật trời rồi, thằng nhóc này có phải nghĩ cậu không có cách nào, thích nhìn bộ dạng bất lực của cậu đúng không?
Được lắm, xem ai chơi lại ai.
Lâm Thời cong môi, nở một nụ cười cực kì rạng rỡ với Derrick: "Được thôi."
Derrick ban đầu đã chuẩn bị tâm lí bị từ chối, lời này vừa ra anh ta lại sững sờ: "Cái gì?"
"Anh nói, được thôi." Lâm Thời nói, rồi lấy quần áo từ tay Derrick ra, giọng mang chút khiêu khích: "Nếu chúng ta đều ở đây với nhau, thì cũng không cần quần áo đúng không?"
Như bị một chiếc bánh bao đập vào đầu, Derrick vẫn còn ngơ ngẩn, chưa kịp phản ứng.
Nhưng Lâm Thời đã cực kì tự nhiên thu hết tất cả quần áo của mình lại, rồi quay người đi vào phòng tắm. Khi ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh mềm mại. Cậu thần thái tự nhiên trèo lên giường, chui vào chăn, nhắm mắt lại ra lệnh: "Tắt đèn."
Derrick như tỉnh mộng, cuống quýt tắt đèn đầu giường.
Xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ màu vàng ấm áp, ánh sáng không quá mạnh, vẫn sáng. Derrick không biết phải làm sao, từ khi trưởng thành, anh ta chưa bao giờ ngủ cùng anh trai nữa. Giờ phút này, ngoài sự kinh ngạc, anh ta còn có rất nhiều bỡ ngỡ.
Qua không biết bao lâu, Derrick mới từ từ nằm xuống. Không dám nghiêng người, sợ đè vào vết thương. Lúc này anb ta biết phải cẩn thận một chút, dù sao chỉ cần một chút mùi máu tươi cũng có thể khiến Lâm Thời mất ngủ.
Trong ánh sáng mờ ảo, yết hầu Derrick khẽ nuốt, có chút bồn chồn. Sau đó lén lút tiến lại gần Lâm Thời.
Tất cả những hành động nhỏ của anh ta đều lọt vào mắt Lâm Thời, cậu chỉ thấy buồn cười. Lâm Thời khẽ hỏi: "Không ngủ được à?"
"Hả? À, ừ." Derrick đáp lại một cách chất phác.
Hiếm khi thấy ngượng ngùng. Lâm Thời lập tức hứng thú: "Không ngủ được thì anh dỗ em ngủ nhé."
Derrick cảm thấy không thể tin nổi: "Cái gì?"
"Anh nói anh dỗ em ngủ." Lâm Thời lặp lại một lần, cậh nghiêng người, chủ động chui vào lòng Derrick, còn biết tránh vị trí vết thương. Động tác có chút vụng về, nhưng toàn bộ phần thân trên của họ, trừ bụng dưới, đều dán chặt vào nhau, thân mật như một cặp đôi đang yêu nồng nhiệt.
Áo ngủ của Lâm Thời quá mỏng, tay Derrick đặt lên eo cậu, đầu ngón tay chạm vào một chỗ mềm mại, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cố tình Lâm Thời lại như không hề phát hiện, lại chui sâu hơn vào lòng snb ta, gò má ấm áp cọ vào cằm anh, giống như một con vật nhỏ không biết sự đời, mềm mại và thân mật.
Giọng Lâm Thời cũng nhẹ nhàng: "Em muốn nghe kể chuyện hay nghe hát đây?"
Derrick: "..." Anh ta muốn bình tĩnh một chút trước.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, biểu cảm của Derrick lại biến đổi.
Lâm Thời nhận ra có thứ gì đó đang chạm vào mình, thế là cúi đầu.
Một lúc lâu sau, chàng trai tóc đen bật cười, ranh mãnh nói: "Tiểu Khắc, hình như em cần giải tỏa rồi."