Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 173

“Không cần.”

Trong bóng tối, khuôn mặt Derrick đầy căng thẳng, những đường gần xanh nổi đầy trên cổ, hoàn toàn trái ngước với giọng nói của cậu.

Lâm Thời cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ anh ta cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cậu hắng giọng, tiếng nói trở nên dịu dàng hơn: "Thế thì phải làm sao đây, em định cứ để vậy à?" Lâm Thời ra vẻ rất quan tâm: "Nếu bị ốm thì sao?"

Derrick nhắm mắt lại. Giờ anh ta đã hiểu vì sao anh trai lại đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là muốn trả thù.

Qua một hồi lâu, Derrick mới lên tiếng nói: “Sẽ không bị ốm.”

“À.” Lâm Thời nhìn chằm chằm Derrick, bỗng nhiên vừa nhấc lông mày, “Khoảng bao lâu thì nó sẽ xẹp xuống?”

“……” Derrick hô hấp trở nên nặng nề, khó khăn mà nói, “Anh trai, đừng hỏi.”

Thấy Derrick như vậy, Lâm Thời càng thêm khoái chí, giả vờ nghiêm túc nói: "Sao lại thế được, anh phải tìm hiểu rõ mới có thể chăm sóc em tốt hơn chứ?"

"Năm phút là được rồi nhé?"

Mặc dù Derrick không muốn trả lời, nhưng nghe thấy câu đó, cậu vẫn không nhịn được mà mở lời: "Không nhanh vậy đâu."

"Thế thì cần bao lâu?" Lâm Thời lại gần hơn, bẻ đầu Derrick đang quay đi để đối diện với mình. Ánh mắt cậu lấp lánh nụ cười ranh mãnh, "Tiểu Khắc có vẻ rất tự tin vào bản thân đấy."

Derrick há hốc miệng, sau tai đỏ bừng, thái dương giật giật, nói: "Sự thật mà."

Lâm Thời ép Derrick: "Thế thì nói cho anh biết đi, em không nói sao anh biết được?"

Derrick quay đầu đi, từ chối trả lời.

Thằng nhóc này, anh còn không trị được em.

Lâm Thời có cảm giác tự hào vì đã thắng thế, trước đây toàn bị Derrick bắt nạt, giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu bắt nạt lại. Cảm giác này không tệ chút nào.

Lâm Thời còn muốn ác liệt hơn nữa. Cậu ấn vào màn hình, cười nói: “Anh bắt đầu tính giờ nhé.”

Derrick đột nhiên mở to mắt: “Không cần!”

Nói rồi định giật lấy màn hình trong tay Lâm Thời, nhưng Lâm Thời đã kịp giơ tay né tránh, tay kia chống vào ngực Derrick, cười nửa miệng nói: “Phản ứng mạnh thế, chẳng phải là chột dạ rồi sao?”

Lâm Thời ra vẻ an ủi: “Không sao đâu, em còn nhỏ mà, đâu phải không chữa được. Từ giờ trở đi em cứ ngoan ngoãn, đừng nghĩ mấy chuyện không hợp với trẻ con nữa, chắc chắn sẽ khỏi thôi.”

Derrick: “…” Ngực anh ta phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm Lâm Thời, đáy mắt đỏ hoe, không biết vì xấu hổ hay tức giận.

Lâm Thời chẳng hề chột dạ, cậu đắc ý như người chiến thắng, vẫy vẫy màn hình trước mặt anh ta.

Giây tiếp theo, Derrick đột nhiên bùng nổ, đè Lâm Thời xuống dưới, khiến cậu không kịp đắc ý được bao lâu.

“Khụ khụ… Vết thương của em, không muốn sống nữa à?” Lâm Thời theo bản năng đưa tay sờ vào vết thương trên bụng dưới của Derrick, sợ nó lại rách ra.

Cậu còn chưa chạm tới, Derrick đã tóm lấy tay cậu, các ngón tay siết chặt, dùng sức ấn xuống giường, thở hổn hển nói: “Không cần bận tâm đến nó.”

Lâm Thời trừng mắt nhìn Derrick.

Nhưng trong mắt Derrick, ánh mắt ấy chẳng có chút uy h**p nào, ngược lại còn khiến anh ta bật cười. Một lát sau, Derrick đột nhiên cúi đầu xuống.

Môi hai người chỉ còn cách nhau vài milimet, Lâm Thời hoảng sợ, phải cố gắng kiềm chế lắm mới không tung một cú đầu gối lên. Cậu có chút luống cuống, vừa bối rối vừa đe dọa: “Nếu không phải trên người em có vết thương, anh đã đá em bay rồi! Em muốn làm phản à? Em cố ý đúng không?”

Derrick dừng lại, thong dong nhìn anh: “Chẳng lẽ anh trai không phải là người cố ý trước sao?”

“…” Lâm Thời nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Chẳng phải em lúc nào cũng bắt nạt anh sao.”

Càng nghĩ, Lâm Thời càng cảm thấy tủi thân. Rõ ràng là Derrick ngang ngược trước, vậy mà bây giờ lại còn trả đũa anh.

Thấy vậy, Derrick vội vàng dỗ dành: "Em sai rồi, xin lỗi anh."

Lâm Thời tức giận nói: "Đây đâu phải lần đầu tiên em xin lỗi." Ý là, lần nào cũng biết sai nhưng không sửa.

Derrick cứng họng, rõ ràng anh ta cũng cảm thấy Lâm Thời nói đúng.

Lâm Thời vỗ mạnh vào lưng anh ta: "Cút đi."

Sau khi hoàn hồn, vẻ mặt của Derrick lập tức thay đổi, trở nên đáng thương, tủi thân, nhỏ giọng nói: "Nhưng em khó chịu lắm, anh trai."

Lâm Thời lạnh mặt: "Khó chịu thì đi chặt nó đi."

Derrick sững lại, sau đó giở trò, cúi người cọ cọ vào cổ Lâm Thời: "Không cần." "Anh trai giúp em đi."

Lâm Thời: "..."

Thằng nhóc này đúng là có vấn đề về đầu óc. Trông anh giống người sẽ đồng ý sao?

Lâm Thời nói: "Lát nữa lúc ngủ, em kê cái gối vào."

Derrick: "Gì cơ?"

Lâm Thời một tay tát vào mặt cậu ta, mặt không cảm xúc nói: "Làm thế thì mơ sẽ nhanh hơn."

"..."

Derrick giả vờ không hiểu, ngụy biện một cách vô lí: “Nhưng mà em ra nông nỗi này đều là vì anh trai.”

“?” Lâm Thời không thể tin nổi nhìn cậu ta, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Không liên quan đến anh. Em biết vì sao lại thế này không?”

Derrick ngẩng đầu lên, nhìn cậu với vẻ cực kì đáng thương.

Ngay lập tức, Lâm Thời lạnh lùng nói: “Là vì em b**n th**.”

Derrick sững người.

Lâm Thời vỗ vỗ đầu cậu ta: “Cút đi, anh trai buồn ngủ.”

Derrick “ưm ưm” một cách tủi thân, rồi ngoan ngoãn lăn sang bên cạnh. Anh ta cuộn tròn người lại, vùi mặt vào cánh tay. Nếu không phải vì “nó” vẫn còn “tỉnh”, có lẽ Lâm Thời đã thấy thương anh ta thật.

Nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng đã yên tĩnh. Lâm Thời thoải mái nghĩ, quả nhiên những “chú cún hư” không nghe lời thế này thì phải dạy dỗ, nếu không sẽ làm càn mất. Cậu nhắm mắt lại, định bụng ngủ một giấc thật ngon.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thời cảm giác mình đã ngủ được một lúc. Mở mắt ra, cậu trở mình, thì thấy Derrick vẫn còn “tỉnh”. Lâm Thời buột miệng một câu chửi thề, thành tâm thành ý nghĩ rằng đây chắc chắn là một loại bệnh.

Thấy cậu tỉnh, Derrick liền ghé sát lại, đôi môi ướt át dán vào gò má mềm mại của chàng trai tóc đen, nhỏ giọng nói: “Em bị thương, không dám tự làm, lát nữa mà rách vết thương ra, anh trai lại mắng em.”

Lâm Thời: “…” cậu ngước mắt lên, đôi đồng tử xanh thẳm của Derrick dán vào một nơi rất gần, nhìn cậu gần như khẩn cầu. Như thể nếu cậu không giúp đỡ, cậu sẽ trở thành một kẻ tội lỗi tày trời.

Thở dài, Lâm Thời hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Derrick thành thật lắc đầu, nói: “Không biết, không đếm.”

Lâm Thời mắng: “Derrick, em đúng là vô dụng.”

Derrick ngoan ngoãn chấp nhận, không phản bác. Có lẽ là sau khi bị thương thì anh ta ngoan hơn thật, Lâm Thời có chút mềm lòng. Cậu tự chuẩn bị tâm lí vài giây, rồi hạ quyết tâm, vươn tay về phía Derrick, mạnh mẽ cắn vào đầu lưỡi mình, giọng đầy hung dữ: “Không được phát ra tiếng động.”

Mắt Derrick chợt sáng lên: “Vâng!”

Đã bao lâu rồi nhỉ? Lâm Thời không biết, cậu chỉ biết khi buông ra, tay và mu bàn tay đã mỏi đến mức không nhấc lên nổi. Cậu có chút mờ mịt, không hiểu sao lại mất nhiều thời gian đến vậy. Derrick vẫn nằm trên giường, không dám cử động, đôi mắt xanh thẳm chuyên chú nhìn cậu.

Lâm Thời đứng dậy, rồi đi vào phòng tắm.

“Soạt ——”

Lâm Thời không ngừng chà xát đôi tay, đến mức môi run rẩy vì tức giận. Đôi tay này không thể giữ lại, chắc chắn là không thể!

Bình Luận (0)
Comment