Nghe thấy có người nhìn mình, Lâm Thời quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Khẳng Lợi.
Thanh niên tóc đen vô tội nghiêng đầu: "Có việc gì không?"
Khẳng Lợi định nói gì đó, nhưng bên này thực sự rối bời, cây gậy gõ lên lưng một đứa trẻ, phát huy tác dụng uy h**p không lớn không nhỏ, hắn răn dạy vài câu, sau đó hét lớn về phía Lâm Thời:
"Không có gì đâu - cậu lo cho mình trước đi -"
Lâm Thời làm dấu OK, quay đầu lại nhìn đứa bé trai đang ở giữa, tương đối ngoan ngoãn hơn hẳn.
Cậu bé có nhiều vết thương trên mặt, thân hình gầy gò, giống như một cây nấm u ám.
Trong khi hai đứa còn lại đang cãi nhau ầm ĩ, cậu bé này chỉ ngoan ngoãn đứng tấn, không hé răng.
Lâm Thời cảm thấy rất thú vị.
Cậu đi tới, nhận thấy trong miệng đứa bé trai mở ra toàn là những chiếc răng sắc nhọn.
Đúng vậy, mỗi chiếc răng đều nhọn hoắt.
"Wow," Lâm Thời không kìm được cảm thán, "Ngầu thật."
Cậu bé giật mình, ngay sau đó ngậm chặt miệng lại.
"Còn không cho người ta xem, ngại à?" Lâm Thời cố ý trêu chọc.
Những đứa trẻ này còn chưa kết thúc tuổi dậy thì, đứa nào đứa nấy đều quá thấp, Lâm Thời cúi người mãi không thoải mái, vì thế ngồi khoanh chân xuống đối diện với cậu bé: "Đừng ngậm mà, mở ra cho anh xem nào, lần đầu tiên anh thấy răng cá mập đấy."
"..." Cậu bé quay mặt đi chỗ khác.
Vẫn không thèm để ý đến cậu.
Đứa bé gái bên cạnh cắn kẹo hai cái kêu "cạp cạp", lên tiếng nói: "Huấn luyện viên đừng để ý đến hắn, hắn hung lắm, trên người em toàn là vết thương do hắn cắn."
Đứa bé trai răng cá mập khẽ giật lông mi, quả nhiên hung dữ trừng mắt nhìn cô bé một cái.
Cô bé chẳng hề sợ hãi, lè lưỡi và làm mặt quỷ.
Nhìn thấy họ tương tác, Lâm Thời cảm thấy rất vui, cậu bảo họ ngồi thành một vòng tròn, cậu ngồi ở giữa, hỏi tên từng người.
Đứa bé trai răng cá mập tên là Tát Sa, đứa bé trai còn lại tên là Gia Lợi Á.
"Thế còn em?" Lâm Thời hỏi cô bé.
Cô bé l**m môi, nói: "Anh cho em một viên kẹo nữa thì em sẽ nói cho anh."
Lâm Thời thấy vui, con bé này cũng tinh ranh đấy.
Nhưng không sao, dù sao trên người cậu có rất nhiều kẹo, cậu làm theo lời, lại cho cô bé một viên nữa.
Gia Lợi Á: "..." Biết thế mình cũng giở trò một chút, đáng ghét!
Cô bé ngậm kẹo, dù đứng tấn rất mệt nhưng vẫn cảm thấy cam tâm tình nguyện, hớn hở nói: "Em không có tên, nhưng anh có thể gọi em là U Minh Bờ Đối Diện · Huyết Đồng · Ám Hắc Nanh Vuốt · Hồng Liên Liệt Hỏa · Phi Viêm Sí Thiên Sứ các hạ!"
Dứt lời, Lâm Thời im lặng vài giây, sau đó vỗ tay nhiệt liệt: "Thì ra là Sí Thiên Sứ các hạ, thất lễ thất lễ."
Tát Sa đảo mắt, khẽ hừ một tiếng.
Còn Gia Lợi Á thì trực tiếp phá đám: "Không phải đâu, cô ta tên là Ngưu Đại Hoa, cái Ngưu! Đại! Hoa! cắm hoa nhài lên bãi phân trâu ấy!"
Biểu cảm của cô bé lập tức trở nên đặc biệt hung dữ, tiếp theo bùng nổ, lập tức nhào tới Gia Lợi Á.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Lâm Thời chặn lại giữa không trung, nhẹ nhàng đặt trở lại chỗ cũ, một tay đè lại, dỗ dành: "Em đừng nghe hắn nói bậy, anh gọi em là Hồng Liên nhé? Có hay không?"
Cô bé nghiến răng: "Em muốn đánh chết Gia Lợi Á! Em muốn ngâm đầu hắn vào lồng heo!"
Thật ra còn nhiều từ khó nghe hơn, nhưng trước mặt Lâm Thời, cô bé hơi xấu hổ nên không nói.
"Anh giúp em, anh giúp em." Lâm Thời nói xong, xoay người cho Gia Lợi Á một cái cốc đầu, vô tình nói, "Anh xem em còn dám nói bậy không."
Gia Lợi Á vẫn giữ tư thế đứng tấn, nước mắt lưng tròng che đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo thì dễ ở chung hơn nhiều, không cãi nhau cũng không chửi rủa.
Lâm Thời cùng ba đứa nhóc con đứng tấn xong, liền dẫn họ về tìm Khẳng Lợi.
Trong vòng một giờ ngắn ngủi, sắc mặt Khẳng Lợi tiều tụy đi trông thấy.
Lâm Thời bắt ba đứa trẻ lại: "Đây, trả cho cậu."
Khẳng Lợi hữu khí vô lực quay đầu, nhìn chằm chằm vào ba con quỷ chuyên gây chuyện nhất kia một cái, quả thực tuyệt vọng: "Mấy đứa, đứng ở hàng cuối cùng cho tôi."
"Vâng." Hồng Liên ngoan ngoãn đồng ý, kéo hai đứa kia đi đến chỗ ngồi chuyên thuộc của họ.
Hai mươi đứa trẻ nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng đủ để làm Khẳng Lợi sứt đầu mẻ trán.
Cũng may hiện tại có thêm Lâm Thời.
Lâm Thời thì lại khác, cậu đứng trong đám trẻ con, miệng toàn nói phét, vừa lừa vừa gạt mà khiến một đám trẻ con xoay quanh.
Một vài đứa thật sự không phục, đều bị Lâm Thời dùng nắm đấm đánh cho ngoan ngoãn.
Khẳng Lợi sợ đánh chết người thì khó báo cáo, ra tay luôn chừa đường lui; còn Lâm Thời đánh người thì không nặng không nhẹ, một cái tát có thể khiến đứa trẻ bay xa nửa mét.
Chờ đứa trẻ tự mình mặt mũi bầm dập bò lại, Lâm Thời liền cười, dịu dàng hỏi: "Thế nào, vừa rồi có phải đánh đau không?"
Đứa trẻ sợ hãi nhìn cậu, sau đó lắc đầu.
Một buổi chiều trôi qua, những đứa trẻ cứng đầu này cuối cùng cũng ngoan hơn một chút.
Khẳng Lợi cảm thấy nơi này hút cạn tinh khí của anh ta, anh ta không dám tưởng tượng mình bây giờ xấu xí đến mức nào, nhưng Lâm Thời thì đang ở ngay trước mặt.
Sau khi kết thúc, anh ta đi trước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lâm Thời giúp anh ta giải tán đám quỷ sứ này, bản thân thì dựa vào tường, cúi mắt chơi điện thoại.
Derrick gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng mình đã mua được gà hầm lá sen, rất nhanh sẽ đến Thiên Khải.
Sau đó hỏi Lâm Thời đang làm gì.
Lâm Thời nhìn lướt qua một vòng đám nhóc con đang run rẩy, tâm trạng rất tốt gõ chữ —
【 Lâm Thời 】: Đang trông trẻ con.
【 Chó con 】: ? Ai cơ?
【 Lâm Thời 】: Sếp.
Bên kia im lặng một lát, có lẽ Derrick đã đoán ra.
【 Chó con 】: Bọn họ dễ trông không?
【 Lâm Thời 】: Cũng được, rất ngoan.
Nếu Khẳng Lợi nhìn thấy những lời này, chỉ sợ sẽ tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng Derrick thì không giống.
【 Chó con 】: ...Bọn họ ngoan hay em ngoan hơn, anh trai.
Lâm Thời thật sự cẩn thận so sánh một chút, không nghi ngờ gì, Derrick lúc nhỏ là ngoan nhất.
Một cục cún con lông vàng tròn vo, biết nấu cơm lại còn làm việc nhà, quả thực là chú cún mười điểm.
Nhưng lời này có thể để Derrick biết không? Tất nhiên là không thể rồi.
【 Lâm Thời 】: Bọn họ ngoan hơn.
Bên kia liền không nói gì nữa.
Lâm Thời đợi một lúc thấy Derrick không có ý định gửi tin nhắn, vì thế tắt điện thoại, xách áo khoác tác chiến lên rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Chưa đi được hai bước, đùi đã bị ôm lấy.
Cậu cúi đầu, Hồng Liên đáng thương vô cùng nhìn cậu, hỏi: "Ngày mai anh còn đến không, có còn mang kẹo cho em ăn không?"
Trong khoảnh khắc này, Lâm Thời có ảo giác Derrick lúc nhỏ ôm chân anh làm nũng.
Cậu có chút mềm lòng.
Lâm Thời gật đầu: "Nếu không bị phái đi làm nhiệm vụ, thì anh sẽ đến."
Hồng Liên lập tức vui vẻ hẳn lên, nhìn trái nhìn phải, nói: "Thế bây giờ anh có thể đừng đi không?"
"Tại sao?" Lâm Thời hỏi.
Hồng Liên chỉ vào Gia Lợi Á: "Hắn nói muốn ăn kẹo!"
Gia Lợi Á lập tức lo lắng đến mức nhảy dựng lên: "Tôi không có!!"
Mặt đỏ bừng, suýt nữa nhào lên đánh người.
Nhưng vừa mới há miệng, một viên kẹo mềm đã được ném chính xác vào.
Gia Lợi Á dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Lâm Thời trong tay đang vo viên giấy gói kẹo vừa bóc, thong dong nhìn hắn: "Muốn ăn thì nói ra, không mất mặt đâu."
"..." Gia Lợi Á im lặng.
Trong miệng nhai kẹo mềm, một chút một chút lùi lại.
Lâm Thời không nói chuyện nhiều với họ nữa, một tay xách áo khoác, vừa đi vừa huýt sáo.
Hồng Liên nhìn bóng lưng anh, nói: "Kẹo ngọt lắm, lần sau em còn muốn ăn nữa."
Gia Lợi Á lẩm bẩm: "Người ta dựa vào cái gì mà cho mày kẹo ăn? Đồ ăn cướp trắng trợn."
Hai người lại bắt đầu cãi cọ.
Đúng lúc này, Tát Sa khẽ nói: "Tôi thấy rồi."
Hồng Liên giật giật tai: "Mày thấy cái gì?"
Tát Sa liếc mắt nhìn lại, rất nhanh lại dời đi, rũ mắt nói:
"Anh ấy nói chúng ta rất ngoan."