Bắt đầu từ hôm đó, trong nhóm sát thủ dự bị của Thiên Khải, xuất hiện ba đứa nhóc kỳ quặc, ngày nào cũng mong ngóng Lâm Thời có thể đến đúng hẹn.
"Các em muốn gặp huấn luyện viên Lâm à?" Khẳng Lợi sờ gáy, "Hôm nay e là không được."
"Tại sao!" Hồng Liên nhảy cẫng lên, "Huấn luyện viên Lâm nói rồi, anh ấy sẽ đến mà! Trừ khi phải đi làm nhiệm vụ!"
Gia Lợi Á nhảy tới: "Em đã xem bảng nhiệm vụ rồi, hôm nay huấn luyện viên Lâm không có công việc bên ngoài!"
Tát Sa ngồi xổm trên đất, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng nhìn Khẳng Lợi.
"..." Khẳng Lợi chậc một tiếng, nói, "Đúng, cậu ấy không đi làm nhiệm vụ, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không có việc khác để làm."
"Cần tôi nói cho các em không? Huấn luyện viên Lâm thân yêu của các em phải đi cùng bạn trai."
Hồng Liên ngước khuôn mặt ngây thơ hỏi: "Bạn trai là gì, có quan trọng không? Em cũng có thể làm bạn trai của huấn luyện viên Lâm."
Khẳng Lợi im lặng một lát, nghiến răng nói: "Đến lượt tôi còn chưa được, còn đến lượt em à?"
Gia Lợi Á ngơ ngác: "Anh cũng muốn làm bạn trai của huấn luyện viên Lâm sao? Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi."
Khẳng Lợi đau đầu muốn nổ tung, anh ta cảm thấy mình có bệnh mới đi cãi nhau với lũ trẻ con này, vì thế trực tiếp làm rõ:
"Bạn trai của huấn luyện viên Lâm chỉ có một, các cậu không có cửa đâu, sớm rửa mặt đi ngủ đi!"
Nói xong trực tiếp quay lưng, lẩm bẩm lầm bầm mà đi mất.
Tát Sa rũ mắt, vẫn còn đang suy tư điều gì đó.
Bên cạnh, Hồng Liên tức giận dậm chân: "Nói hẹn gặp mặt mà! Huấn luyện viên Lâm không giữ lời hứa!"
"Không phải lỗi của huấn luyện viên Lâm," Gia Lợi Á xoay hai vòng tại chỗ, lý lẽ hùng hồn, "Là lỗi của cái gã bạn trai kia!"
Tất cả là do cái gã bạn trai đáng ghét đó, nên huấn luyện viên Lâm mới bỏ rơi bọn họ.
Hai đứa thi nhau xướng họa, chửi "bạn trai" từ đời tổ tông mười tám đại.
Sau khi hả giận, bọn họ nhìn quanh, phát hiện Tát Sa, ban đầu ngồi xổm như một cây nấm nhỏ, đã biến mất.
Bọn họ ngây người, nhìn trái nhìn phải: "Người đâu?"
Ánh mắt không ngừng di chuyển về phía trước, Hồng Liên nhanh nhạy phát hiện cái bóng lướt qua ở cửa lớn.
Cô bé quay đầu, liếc mắt với Gia Lợi Á, ngay sau đó ăn ý mà đi theo.
Khẳng Lợi bận xong việc quay lại, cầm danh sách điểm danh.
Một vòng sau, anh ta khép danh sách lại, vẻ mặt bàng hoàng:
"Hồng Liên, Gia Lợi Á, Tát Sa, ba đứa chúng nó đâu rồi?"
Đối diện với Khẳng Lợi chỉ có mười mấy khuôn mặt ngây thơ non nớt.
Thiên Khải có diện tích quá lớn, ba đứa trẻ luồn lách trong đám đông, trong lúc đó không biết đã đụng phải bao nhiêu sát thủ chính thức.
Gia Lợi Á lo lắng cắn ngón tay, hai mắt sáng lấp lánh nhìn những người xung quanh:
"Sau này chúng ta cũng sẽ trở thành như bọn họ sao? Ngầu quá, lợi hại thật."
"Không phải!" Hồng Liên hùng dũng oai vệ, vung nắm đấm, "Bà đây sẽ lợi hại hơn bọn họ một trăm lần, một nghìn lần!"
Chỉ có Tát Sa an tĩnh, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm quan sát từng bóng người trong đám đông.
Không biết huấn luyện viên Lâm ở đâu, cậu bé nghĩ.
Nếu huấn luyện viên Lâm phát hiện họ trốn học, có phạt họ không?
Tát Sa không biết, cái đầu nhỏ của cậu không nghĩ ra, đành tạm gác lại.
Bên cạnh, Hồng Liên vẫn đang mắng cậu là thằng bé câm cố ý không nói chuyện, Tát Sa không bận tâm.
Ba người đi loanh quanh nửa vòng Thiên Khải, vô tình tìm thấy siêu thị trong nhà của Thiên Khải.
Họ áp mặt vào bức tường kính, thèm thuồng nhìn đồ uống, kem que và đồ ăn vặt bên trong.
Nhìn nhau, rồi quyết đoán đẩy cửa bước vào.
"Ăn trộm một chút thôi." Hồng Liên nói.
Gia Lợi Á đã ngậm một cây kẹo m*t, nói không rõ lời: "Bị phát hiện thì chạy, không sao đâu."
Tát Sa không động vào cái gì, cậu đi tới đi lui bên cạnh một thùng đựng hàng.
Cậu sẽ không hùa theo hai tên ngốc kia, đến lúc đó bọn họ bị nhân viên cửa hàng đuổi cho chạy tứ tung, cậu vẫn có thể an tâm ở lại đây để hưởng ké điều hòa.
Đang nghĩ, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Tát Sa không nhìn rõ, tim đập thình thịch, đứng dậy đi về phía trước vài bước.
"Mày nhìn thấy gì?" Hồng Liên đột nhiên từ sau lưng cậu ló đầu ra, hỏi nhỏ.
Gia Lợi Á cũng tới hóng hớt, hỏi thẳng: "Mày có thấy huấn luyện viên Lâm không?"
Tát Sa: "..." Thật đáng ghét.
Ba người chen lấn nhau, mỗi người chiếm một vị trí tương đối an toàn, lén lút nhìn về phía tủ đông phía trước.
Quả nhiên là huấn luyện viên Lâm.
Hôm nay cậu không mặc đồ huấn luyện, chiếc áo hoodie rộng thùng thình làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn thon dài, da anh quá trắng, nhìn thoáng qua như một pho tượng ngọc.
Ba đứa trẻ trong một góc im lặng một lúc, bỗng không biết ai cảm thán: "Huấn luyện viên Lâm thật đẹp."
Không ai đáp lại.
Cho đến khi một bóng người khác xuất hiện phía trước.
Cao lớn bá đạo, vừa xuất hiện đã che khuất toàn bộ thân hình của huấn luyện viên Lâm, hai người kề sát nhau, thì thầm.
Hồng Liên nheo mắt lại: "Đó là ai vậy? Nhìn xấu xấu."
Tất nhiên không ai trả lời cô bé.
Cũng may vừa dứt lời, người đàn ông liền bước sang một bên, để lộ ra khuôn mặt nghiêng mà họ ngày đêm mong nhớ của huấn luyện viên Lâm.
Rồi sau đó, ngay trước mặt họ, hôn lên môi huấn luyện viên Lâm.
"!!!"
Ba đứa trẻ lập tức rụt lại phía sau thùng hàng, chớp mắt nhìn nhau.
Một lúc rất lâu sau, Hồng Liên mới nói: "Đó là bạn trai của huấn luyện viên Lâm sao? Trông giống con cóc."
Câu cuối cùng rõ ràng là lời chủ quan sau khi bỏ đi lý trí khách quan.
Gia Lợi Á gật đầu đồng ý, dù sao chính vì người kia mà huấn luyện viên Lâm mới không tới phòng huấn luyện tân binh.
Tát Sa không nói gì, cậu co người lại, cằm gác lên đầu gối, xuất thần suy nghĩ gì đó.
Bên cạnh là giọng nói độc ác của Hồng Liên: "Chúng ta cho con nhện với con cóc vào ly nước của cái gã bạn trai kia đi, lúc đến tao đã bắt được hai con nhện."
"Khi nào?" Gia Lợi Á phấn khích hỏi, "Cũng không quan trọng, thật ra đế giày của tao còn dính chút bùn, nếu mày cần tao có thể tìm thứ gì đó cạo xuống."
Họ đang lên kế hoạch làm chuyện xấu, hồn nhiên không nhận ra nguy hiểm đã đến gần.
Tát Sa mắt vô hồn, nhìn chằm chằm mặt đất—
Cho đến khi sàn gạch tráng men bóng loáng như gương phản chiếu một cái bóng, cùng với một đôi giày vải cao cổ màu trắng tinh bước vào tầm nhìn.
Giọng nói trẻ trung, hài hước vang lên từ phía trên:
"Nhìn xem anh phát hiện ra cái gì này? Ba con chuột con trốn học."
Hồng Liên kinh ngạc nhảy dựng lên: "Lâm… Lâm…..Lâm…. Huấn luyện viên Lâm!!!"
Lâm Thời cười: "Anh họ Lâm thôi nhé, em nói Lâm Lâm Lâm Lâm huấn luyện viên, anh không quen biết."
"Sao anh phát hiện ra!" Gia Lợi Á nắm chặt ống quần anh, "Rõ ràng chúng em đã nấp kỹ rồi mà!"
"Khó lắm sao?" Lâm Thời nhướng mày, "Cái đuôi lộ ra hết rồi."
Hồng Liên và Gia Lợi Á nhìn ra phía sau, nghi hoặc vì mình đâu có đuôi.
Tát Sa ngậm chặt miệng, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy huấn luyện viên Lâm đang thong dong nhìn cậu.
Nhưng Tát Sa không biết phải đáp lại thế nào, trong lúc hoảng hốt chỉ kịp dời tầm mắt, liếc sang bên cạnh, thì nhìn thấy người đàn ông đáng ghét kia đang đứng ở phía sau huấn luyện viên Lâm, đôi mắt xanh thẳm hờ hững nhìn bọn họ.
Một lát sau, chỉ nghe anh ta thản nhiên hỏi:
"Anh trai, không giới thiệu một chút sao?"