Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 190

Lâm Thời giới thiệu từng người một, rồi sau đó nhìn xuống điện thoại, khom lưng hỏi:

"Giờ này các em không phải nên ở phòng huấn luyện sao, sao lại đến đây?"

"Đi tìm anh chứ." Hồng Liên thẳng thừng, không hề ngại ngùng.

Lâm Thời nghe xong thấy buồn cười: "Tìm anh làm gì?"

"Anh đã nói không có việc gì thì sẽ đến thăm chúng em!" Gia Lợi Á ồn ào lên, "Nhưng hôm nay anh đã không tới!"

Lâm Thời đã hiểu ra, nói: "Nhưng hiện tại anh thật sự có việc."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng kéo Derrick ở phía sau, đưa anh ta ra trước mặt lũ trẻ, cười nói: "Thấy không? Anh phải đi cùng người này."

Derrick rũ mắt, không chút cảm xúc đối diện với ba đứa trẻ.

Ánh mắt anh ta giống như một con rắn, lạnh băng và hờ hững, theo trực giác, tim Hồng Liên bỗng thắt lại, sau khi phản ứng, cô bé cảnh giác lùi lại nửa bước.

Gia Lợi Á chậm hơn một nhịp, đứng yên tại chỗ.

Thấy cả ba đứa không nói gì, Lâm Thời nghĩ bọn chúng sợ người lạ, vì thế chủ động giới thiệu: "Người này là anh Derrick, là..."

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Người yêu của anh."

Khóe môi Derrick lúc này mới cong lên một đường.

Nghe vậy, Tát Sa khẽ bĩu môi, không hài lòng cho lắm.

Người yêu, chỉ thế thôi sao?

Cậu bé mím môi không nói.

Tát Sa tương đối thông minh, biết lời này không nên nói ra, nhưng Gia Lợi Á tên ngốc đó thì nghĩ sao nói vậy:

"Đi cùng người yêu nên không đến tìm chúng em sao? Em cũng có thể làm người yêu của huấn luyện viên Lâm mà."

Derrick: "..."

Anh ta nhìn chằm chằm Gia Lợi Á một lúc, sau đó cười nhạt: "Chí hướng rộng lớn đấy."

Vừa dứt lời đã bị Lâm Thời đấm vào cánh tay: "Nói năng kiểu gì thế, mấy đứa trẻ con thì biết gì."

Gia Lợi Á trợn mắt: "Chính xác!"

Dù sao hắn ta nhìn Derrick một vạn lần cũng không vừa mắt.

Hồng Liên ở phía sau kéo hắn một cái, nói nhỏ: "Cẩn thận một chút!"

Gia Lợi Á không hiểu lý do, nhưng nhìn mắt Derrick, vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lâm Thời nói chuyện phiếm với họ vài câu, rồi đột ngột hỏi: "Có phải ăn trộm đồ trong siêu thị không?"

Hồng Liên và Gia Lợi Á đồng thời cứng đờ.

Tát Sa dang hai tay: "Em không có."

Thành công nhận được ánh mắt trừng trừng từ hai người bạn nhỏ kia.

Hồng Liên thầm nghĩ - thật là mưu mô!

Biết thế lúc nãy đã giấu đồ ăn vặt đi rồi!

Đáng tiếc đã quá muộn, cô bé chỉ có thể trơ mắt nhìn huấn luyện viên Lâm xoa tóc Tát Sa, nói: "Đi chọn xem có gì thích không, anh trả tiền."

Hồng Liên và Gia Lợi Á ghen tị đến mức nước mắt từ khóe miệng chảy ra.

Oái oăm thay, Tát Sa lại như khúc gỗ, cậu nhăn mày, sau đó lắc đầu, nói không muốn gì cả.

Ngoan ngoãn như một chú cá mập con.

Lâm Thời trong lòng mềm nhũn, ngồi xổm xuống: "Thật sự không cần sao? Không chỉ có đồ ăn, còn có đồ chơi nữa."

Derrick đứng sau lưng cậu, mím môi.

Tát Sa ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi thu lại ánh mắt, nói nhỏ: "Muốn huấn luyện viên Lâm trở lại học cùng chúng em."

Ngoan vậy sao?

Lâm Thời kinh ngạc bật cười: "Chỉ thế thôi à, không có gì khác sao?"

Tát Sa lại lắc đầu.

Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này, ngoan đến mức không thể tả.

Ai nói đám tân binh này đều là đầu gấu? Cậu thấy Tát Sa này rõ ràng rất hiểu chuyện mà!

Vẫn là Khẳng Lợi nhìn người quá phiến diện!

Lâm Thời giống như đang v**t v* một chú cún con, ôm Tát Sa vào lòng xoa xoa, lúc này mới đứng dậy, nói với Derrick:

"Em xem, đây mới là đứa trẻ ngoan."

Derrick không biểu lộ cảm xúc trên mặt: "Anh trai, em không phải trẻ con."

So sánh anh với mấy đứa nhóc mười mấy tuổi này, căn bản là vô lý.

Lâm Thời định phản bác, nhưng tuyệt vọng nhận ra lời anh ta nói có vẻ không sai, thế là im miệng.

Cậu quay sang ba đứa nhóc: "Đi thôi, anh đưa các cậu về trước."

"Giờ đi luôn sao?" Hồng Liên đáng thương nói, "Chúng em còn chưa chơi đủ, hơn nữa anh đưa chúng em về xong cũng sẽ không ở lại phòng huấn luyện."

Mà là đi cùng cái tên bạn trai đáng ghét này.

Lâm Thời than vãn: "Tuy trốn học rất ngầu, nhưng anh thật sự không thể tiếp tục ở lại với các em."

Gia Lợi Á hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì có người đang giận." Lâm Thời nói, liếc mắt nhìn Derrick bên cạnh, trêu chọc nói, "Nhìn xem, trên mặt không còn một nụ cười nào, giận lắm, buồn lắm."

Derrick cảm thấy mình không biểu lộ rõ ràng như vậy, phản bác: "Em không có."

Nhưng lời snh ta nói rõ ràng không có tác dụng, huống hồ lại có ba đứa trẻ do Hồng Liên cầm đầu quấy rầy, Derrick nói xong câu đó liền bị buộc phải im lặng, trơ mắt nhìn Lâm Thời bị dời sự chú ý, lại bắt đầu cười đùa với ba đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh kia.

Derrick hít một hơi, cảm thấy mình đã tính sai.

Hôm nay không nên dẫn anh trai đến siêu thị.

Rõ ràng Thiên Khải còn có nhiều nơi có thể đi, thậm chí ra ngoài Thiên Khải cũng hoàn toàn không thành vấn đề, vậy mà anh ta lại đưa anh trai đến đây.

Lại không thể nói thẳng ra anh ta có ý kiến với ba đứa trẻ này.

Cuối cùng, Derrick chỉ có thể đi theo sau Lâm Thời, nhìn cậu đưa ba đứa trẻ từ siêu thị về phòng huấn luyện.

Trước khi đi còn treo vào cổ mỗi đứa một túi đồ ăn vặt.

Khẳng Lợi nhìn thấy mà ngây người, nói: "Có phải tôi hoa mắt không?"

Hồng Liên và Gia Lợi Á với túi đồ ăn vặt treo trên cổ, nhảy nhót chạy vào phòng huấn luyện, còn tranh thủ làm mặt quỷ với Khẳng Lợi.

"Không hoa mắt đâu." Lâm Thời vỗ vai hắn, "Này bạn hiền, tôi nói thật nhé, làm huấn luyện viên anh phải chú ý học sinh của mình hơn, nhìn xem, chúng nó trốn học chạy đến siêu thị rồi này."

"Nếu không phải tôi, anh còn không biết phải tìm đến bao giờ."

"..." Khẳng Lợi mệt mỏi trong lòng, "Thế thì cảm ơn cậu nhé."

Anh ta nói, ánh mắt dừng lại trên người nào đó phía sau Lâm Thời, rồi dừng lại, có chút bực bội dời đi tầm mắt.

Từ khi hai người này công khai, Khẳng Lợi thật ra không gặp Derrick nhiều lắm.

Một là cảm thấy nhìn thấy phiền lòng, hai là tạm thời còn chưa thể chấp nhận.

Hôm nay chợt thấy, giống như bị người ta giáng một đòn vào đầu, nhắc nhở anh ta về sự thật rằng Lâm Thời đã có bạn trai.

Tình anh em ngày xưa tan vỡ thành từng mảnh.

Khẳng Lợi giả vờ không thấy Derrick, cũng không chào hỏi, chỉ hỏi Lâm Thời: "Lát nữa cậu còn bận không, có muốn ở lại đây không."

Hắn cố ý vô tình nói: "Tôi thấy mấy đứa như Hồng Liên đều rất thích ở cùng cậu."

Lâm Thời còn chưa mở miệng, đã nghe Derrick nói trước: "Anh ấy bận rồi."

Khẳng Lợi thậm chí không liếc nhìn Derrick một cái, chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà rồi nói: "Lâm cũng nghĩ vậy sao?"

Lâm Thời liếc mắt nhìn Tát Sa đang nhìn mình đầy mong đợi ở cách đó không xa, xin lỗi nghiêng đầu, lúc này mới nói với Khẳng Lợi: "Thật sự còn có việc."

Mặc dù đã đoán được câu trả lời này từ sớm, nhưng Khẳng Lợi vẫn không thể kiềm chế cảm giác thất vọng: "Được, vậy lần sau gặp."

"Lần sau gặp."

Cánh cửa phòng huấn luyện một lần nữa đóng lại, những đứa trẻ từ lúc nhìn thấy Lâm Thời đã tự giác đứng nghiêm chỉnh, lúc này giống như quả bóng bị xì hơi, lập tức xìu xuống.

Khẳng Lợi miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Sao thế? Anh ấy đi rồi là các cậu không coi tôi ra gì đúng không?"

Đám trẻ ấp úng, đều nói không có.

Nhưng nhìn biểu cảm rõ ràng là không phải như vậy.

Khẳng Lợi lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ lại rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, mới có thể nuông chiều đám nhóc này đến mức này.

Hắn để mọi người tự do huấn luyện, còn mình thì đi vòng quanh phòng huấn luyện quan sát.

Đi ngang qua Gia Lợi Á, ống quần đã bị nắm chặt.

Gia Lợi Á tinh ranh cười với hắn:

"Anh cũng thích huấn luyện viên Lâm đúng không, anh cũng muốn làm bạn trai của anh ấy."

Bình Luận (0)
Comment