Black dẫn cả nhóm đến căng tin, trên đường đi luôn hỏi Lâm Thời muốn ăn gì.
Một hàng năm người, Lâm Thời bị kẹp ở giữa.
Cậu nghĩ một lúc, nói: "Tùy, tôi ăn gì cũng được, không kén ăn."
"À đúng rồi." Lâm Thời quay đầu, hỏi, "Cậu còn kẹo không?"
Joe sững sờ, nhanh chóng phản ứng: "À, có!"
Nói rồi lấy ra một nắm kẹo sữa từ túi: "Cho cậu cả đấy, cứ nhận đi đừng khách sáo."
Lâm Thời chỉ khách sáo hai giây, sau đó nhận hết cả.
Giờ này, căng tin chật ních người.
Nhìn đám đông ồn ào, Tần Lan lộ ra vẻ mặt không mấy chấp nhận được: "Đông người thật."
Muốn đi phòng riêng ăn.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy Lâm Thời bước chân nhẹ nhàng đi thẳng tới một quầy cơm gia đình.
Tần Lan đành nuốt lời nói trở lại, ngoan ngoãn đi theo.
"Khẩu vị của cậu ấy bình thường thế à?" Tần Lan hỏi nhỏ.
Black liếc hắn ta: "Ai như cậu, cả ngày ăn cái loại bít tết vừa đắt vừa dở?"
"...Nói chuyện kiểu gì thế?" Tần Lan không phục, "Cái đó gọi là phong cách, phong cách cậu có hiểu không?"
Joe: "Cậu cứ phong cách đi, tôi đi đây."
Tần Lan cảm thấy từ khi đội có thêm một người, địa vị của hắn ta giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thật đáng sợ.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thời đang tựa vào quầy hàng, tóc đen rũ xuống trán, khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp, khi nói chuyện đôi môi khép mở, cười lên có thể thấy một chút lúm đồng tiền rất nông.
Nhận thấy ánh mắt bên này, cậu còn huýt sáo với hắn ta, hỏi: "Sao đứng xa vậy? Chúng ta sắp ăn cơm rồi."
Tần Lan lập tức giận: "Tới đây!"
Ba bước hai bước chạy đến.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Lâm Thời cầm thực đơn gọi vài món mình thích, rồi đặt xuống đưa cho Black: "Cậu gọi đi."
Black không hiểu sao lại có cảm giác chỉ có mình được sủng ái, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Wendy nhíu mày: "Đừng cười thiếu đòn thế."
"Kệ tôi!" Black nói.
Hắn ta gọi xong trong ba bước, ném cho Wendy.
Một vòng xuống, trên bàn bày ra đủ đồ ăn cho mười mấy người ăn.
Nhìn tờ hóa đơn nhỏ người phục vụ đưa đến, Wendy vẻ mặt chán ghét: "Ai một lần gọi năm món, heo à?"
Tần Lan cảm thấy mình lại trúng một đòn: "Đâu phải ăn không hết."
Joe: "Nếu cậu không ăn hết, chúng tôi cũng sẽ nhét hết vào cho cậu."
Mấy người lại bắt đầu đùa giỡn.
Lâm Thời nhìn một vòng, cảm thấy bầu không khí này không khác gì lúc cậu ở Thiên Khải.
Trong bát bỗng rơi xuống một con tôm.
Ừm, cảm giác được chăm sóc cũng không khác ở Thiên Khải là bao.
Những đề tài họ nói chuyện chẳng có chút dinh dưỡng nào, Lâm Thời chỉ phụ họa vài câu khi rảnh miệng.
Nhưng nhà hàng này chỉ có mùi thơm, hương vị thì bình thường.
Không ngon bằng đồ Derrick làm ở nhà.
Ví dụ như món gà hầm măng non kia, thịt gà hơi dai, măng cũng rõ ràng không đủ non, suýt nữa cắn không nổi. Nếu là Derrick làm thì nhất định sẽ đặc biệt chú ý đến chất lượng nguyên liệu, hơn nữa sẽ không bỏ cả cái cổ gà mà cậu không thích ăn vào nồi.
Kén chọn, cảm thấy món nào cũng có khuyết điểm.
Chẳng lẽ cậu đã bị Derrick nuôi thành kén ăn rồi sao?
Lâm Thời nhớ mình trước đây rõ ràng ăn gì cũng được.
Cậu đặt đũa xuống, thở dài.
Black vừa nhai vừa hỏi: "Lâm sao cậu ăn ít thế?"
"Hương vị bình thường thôi." Lâm Thời nói, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện miệng Black và Tần Lan đều nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên như chuột hamster.
Vừa ăn vừa tò mò nhìn chằm chằm cậu.
"?" Lâm Thời nghi hoặc, "Thì ra miệng các cậu có thể há to như vậy."
Black dùng sức nuốt xuống: "Ngon mà, ngon hơn nhiều so với nhà hàng sang trọng lần trước Tần Lan dẫn chúng ta đi."
"Cấm dìm hàng!" Tần Lan phản đối.
Joe thong thả uống một ngụm canh: "Sự thật mà thôi."
Anh ta ngẩng mắt: "Lâm, cậu thấy hương vị bình thường à?"
Lâm Thời gật gật đầu: "Không ngon bằng người nhà tôi làm."
"Người nhà?" Black hỏi, "Bố mẹ cậu à?"
"Không phải." Lâm Thời đang do dự nên nói là em trai hay bạn trai, nghĩ nửa ngày vẫn chưa quyết định được, cuối cùng đành lấp l**m cho qua, "Tóm lại là người nhà làm ngon hơn thôi."
Wendy tỏ vẻ có thể hiểu được: "Cũng bình thường, người ta sẽ tự động thêm một lớp lọc cho đồ ăn do người thân làm, dù hương vị có thể như nhau."
Wendy cười với Lâm Thời: "Cậu chắc hẳn rất thích người nhà của mình."
"Ừm." Lâm Thời cúi đầu.
Thích kiểu gì nhỉ?
Cậu có chút không chắc chắn.
Đang nói chuyện, căng tin đột nhiên lại có thêm vài người.
Là các bạn cùng phòng của Lâm Thời.
Ánh mắt mấy người chạm nhau, các bạn cùng phòng nhanh chóng chán nản dời mắt.
Họ lướt qua nhóm người đang ngồi cùng Lâm Thời, sự ghét bỏ trong mắt càng sâu hơn.
Cuối cùng trực tiếp quay đầu đổi sang một quán ăn khác.
"Có ý gì vậy?" Black cảm thấy khó hiểu, "Tôi có quen họ đâu, sao lại có cảm giác bị ghét bỏ?"
"Học sinh đặc cách, chuyện đó không bình thường à?" Joe đã quen với chuyện này, "Họ từ trước đến nay coi thường chúng ta, nhưng lại không thể không cung phụng chúng ta, phải không?"
Black hiện tại dị ứng với ba từ "học sinh đặc cách," nói nhỏ: "Nói vậy không hay đâu."
"Có gì mà không hay?" Joe hừ một tiếng, "Học sinh đặc cách đều như vậy, các cậu nói có đúng không?"
Tần Lan gật đầu một cách nghiêm túc.
Wendy suy tư nhìn Black đang căng thẳng, không nói gì.
"Cậu nói đúng." Lâm Thời phụ họa.
Black không nhịn được: "Đúng cái gì mà đúng? Lâm cũng là học sinh đặc cách mà!"
Mọi người: ".................."
Im lặng một lúc lâu, Joe đứng dậy đi đến quầy gọi một cây kẹo m*t vị dâu tây, gượng gạo đưa cho Lâm Thời.
"Cảm ơn." Lâm Thời rất lễ phép.
"Tôi thật sự không biết, xin lỗi cậu." Joe thành khẩn nói, "Nhưng tôi thật sự không nhận ra cậu là học sinh đặc cách."
"Cái gì cũng có ngoại lệ mà." Lâm Thời rất hiểu ý, "Nhưng quả thật không phải tất cả học sinh đặc cách đều như các cậu nghĩ đâu."
Joe gật đầu: "Cậu nói đúng, là tôi quá hẹp hòi."
Anh ta cúi đầu, lợi dụng lúc không ai nhìn thấy, dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, đau đến mặt mũi nhăn nhó, cuối cùng cũng giảm bớt được sự xấu hổ.
Tần Lan vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Nhưng tại sao nhóm người kia vừa vào đã nhắm vào chúng ta vậy?"
Nơi này quý tộc nhiều như vậy.
Không thể nào chỉ vì họ ngồi ở chỗ dễ thấy nhất được?
"Là bạn cùng phòng của tôi." Lâm Thời nói.
"A!" Black đập bàn, "Chính là cái nhóm mà cậu nói đã cô lập cậu ấy à?!"
Joe lập tức ngẩng đầu, đứng dậy đầy căm phẫn: "Cậu xem tôi đã nói rồi mà họ không phải người tốt!"
Wendy nhẹ giọng: "Diễn vừa thôi, cậu bình thường lại đi."
Joe lại từ từ ngồi xuống.
"Cũng được." Lâm Thời không muốn thảo luận quá nhiều về mối quan hệ ký túc xá, đang định chuyển đề tài thì nghe thấy điện thoại vang lên.
Cúi đầu nhìn, là một lời mời kết bạn.
Nhấp vào, phát hiện là Theodore.
Hửm?
Lâm Thời thấy hứng thú.